Tôi và anh vẫn đi làm bình thường. Anh càng ngày càng xanh, người gầy rộc đi. Một ngày anh dành thời gian cho công việc từ 8h00 - 23h00. Công việc đòi hỏi có anh nhưng lẽ nào một người mới cưới mà dường như ko để ý đến thời gian để về với gia đình nhỉ. Vẫn khuôn mặt đó, nụ cười đó nhưng với tôi giờ như xa lạ. Tôi vẫn làm việc bên anh, ko còn được như ngày trước nhưng tôi vẫn nhận thấy âm hưởng vui của anh mỗi khi nhận được điện thoại của tôi. Anh vẫn quan tâm tới tôi như trước đây chỉ có điều luôn ở khoảng cách thật xa. Anh biết anh đã làm khổ anh, làm khổ chính tôi mà không có cách nào sửa chữa được nữa. Tôi thấy bình yên trở lại, vẫn nhớ tới anh nhưng có lẽ với quyết định đó của anh tôi đã tự hỏi rằng liệu tôi có hạnh phúc ko khi anh như vậy? Biết đâu quyết định này của anh lại là quyết định đúng. Có thể ban đầu tiên anh chưa yêu người ta nhưng với trách nhiệm vốn có thì có thể anh sẽ yêu thương. Còn có khi sống với tôi lại chỉ được dăm bữa nửa tháng lại cãi nhau bởi ở tôi cần sự biết ý. Anh đã thừa nhận anh là người hời hợt, vô tâm. Anh đã nói có lẽ ở bên em nhiều quá ỷ lại nên anh vô tâm quá.
Hôm qua làm việc về muộn, tôi đã chào mọi người để rẽ về. Đi rất nhanh vì có lẽ là sợ và cũng không nghĩ có ai đi cùng với mình. Đến đèn xanh đèn đỏ thấy anh dừng bên, tôi giật mình nói :"Em tưởng anh về đường kia". Anh lặng lẽ ko nói gì đi bên tôi, luôn hơi phía sau một chút. Tôi hiểu anh lo tôi đi về 1 mình. Về tới gần nhà tôi chào anh và rẽ vào chỗ gửi xe vì về muộn quá khi ra ngoài mới biết anh vẫn đợi để đưa tôi về nhà vì từ chỗ gửi xe về nhà tôi cũng mất một quãng đường khá xa. Anh lặng lẽ đưa tôi về không nói gì. Tôi cảm ơn và lên nhà. Cái dư vị đắng lại đến với tôi vì điều này ngày xưa đương nhiên là như vậy. Tôi và anh đã có những phút thật vui vẻ. Anh về.
Một ngày làm việc bình thường và anh đã rất vui khi ở bên tôi. Anh đã từng nói :"Người cho anh động lực làm việc là em. Chỉ cần em thỉnh thoảng động viên anh. Em là người anh luôn nghĩ tới đầu tiên". Anh giữ thái độ bình thường với mọi việc. Anh không nói điều gì càng ngày càng lặng lẽ hơn. Tôi không hiểu nếu một cuộc hôn nhân mà như vậy thì sao mà mọi người lại cứ phải khổ vậy nhỉ. Không rõ rồi tôi còn có thể yêu được nữa không? Lòng tin thì tôi không còn nữa rồi. Ai sẽ giúp tôi lấy lại lòng tin ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét