Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009

Hậu cảnh

Ngồi nhớ lại những gì xảy ra với tôi trong 2 ngày qua tôi không thấy có 1 xúc cảm gì. Tôi nhận được từ anh những thông tin mà khiến tôi tự hỏi vậy thì thực tế anh là ai? Anh là kẻ phụ tình, bạc tình hay chỉ đơn giản anh là người không xác định được anh cần gì trong cuộc đời này. Tôi không muốn tự hỏi nữa và tôi đã có thể không cần biết anh đang làm gì nữa rồi. Tôi nhớ khi tôi nói rằng tôi sẽ xếp gọn ký ức để sống bình yên và tôi nhận ra trong suy nghĩ của anh không có tôi trong đó đồng thời tôi không còn gì phải áy náy nữa. Anh đã gọi cho tôi và nói : "Đừng nghĩ như vậy bởi anh không để lộ suy nghĩ của mình thôi và người cho anh động lực để làm việc và sống bây giờ là em đấy". Tôi nghe không phản đối và phản đối gì bây giờ. Tôi không còn cái cảm giác tại sao mình lại tự ái và không giữ được hạnh phúc có trong tay nữa rồi bởi anh đã nói những điều khiến tôi hiểu tôi và anh sẽ vĩnh viễn xa nhau.

Điều mà tôi tự hỏi vì sao một người như anh mà lại có cách ứng xử của kẻ phụ tình và điều tôi phẫn nộ hơn cả là anh đã quyết định một việc chỉ biết chính anh mà không cần biết đến những ảnh hưởng có thể có
do quyết định đó. Tôi đã nói rất thẳng và anh biết chính xác tại sao tôi nói câu nói đó. Tôi thực sự đã lấy làm tiếc vì đã nhìn nhầm người bởi tôi không nghĩ 1 người có tính cách như anh lại có cách xử sự không đáng mặt đàn ông và lại tàn nhẫn với chính người không làm hại mình và chỉ mang điều tốt đến cho mình trong khi đó anh đã từng chịu hậu quả từ chính người là vợ của mình bây giờ. Và bây giờ anh lại tiếp tục chịu hậu quả về những quyết định của mình. Tôi thấy thật nực cười và cũng chán bởi chẳng lẽ người đàn ông mà tôi tin tưởng lại vậy ư? Chán nhỉ.

Tôi không còn muốn nói chuyện với anh như ngày nào nữa. Anh thì vẫn vậy vẫn hoa lá cành với tất cả các cô gái vây xung quanh. Có vợ thì vẫn có thể nhắn tin và nói những lời yêu thương với mọi người. Tôi ngày trước đã từng nghĩ anh là người chỉ vui vẻ trong thoáng chốc chứ ko thể nghĩ đó là bản chất :"nửa nạc nửa mỡ" của anh để ai cũng hy vọng và chờ đợi. Ai anh cũng bảo có trách nhiệm, ai anh cũng nói sẽ tốt với họ vì họ đã tốt với anh từ việc nhỏ bé thôi. Nhưng tôi đã nhận ra một điều anh chẳng tốt với ai cả khi đến chính bản thân anh anh còn chẳng trân trọng thì anh biết trân trọng ai bây giờ. Tôi tự nhiên thấy anh chỉ vì chính bản thân anh thôi chứ không có vì ai hết. Tôi thấy kỳ lạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét