Tôi không thể nào không ghi lại một ngày thật tồi tệ. Hôm qua là ngày giải ngân đây. Tôi phải hoàn tất một loạt các thủ tục với các bên có liên quan chưa kể tôi phải xem các báo cáo tài chính. Mệt mỏi nên tôixuống để xem đơn hàng như thế nào thì tôi nghe thấy có đơn hàng của vợ anh. Tôi không chịu nổi cái cảm giác anh đưa cả gia đình vào trong công việc. Tôi bực mình và khó chịu nên tôi đã nhắn tin yêu cầu anh không cho vợ vào làm và thực tế tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì vì tôi đã được biết vợ anh chính là một trong những nguyên nhân để công ty của anh bị lụn bại. Và ai cũng nói rằng vợ anh là người mang tai họa đến. Tôi đã không đồng ý với cách thức không làm theo các điều kiện đã thỏa thuận của anh. Anh ta đã nhắn tin và nói anh ta cần sự hỗ trợ của mọi nguồn lực cho công việc và nếu nghĩ thế thì giải tán đi. Tôi càng bực mình bởi anh ta luôn là người nói ra đi và thực sự là như vậy. Tôi đã cười ra nước mắt khi anh ta nói :"Làm gì thì làm". Và tôi đã cười trong tin nhắn rằng sao không nói câu :"Ngu thì chết". Anh ta nói suy nghĩ được vậy thì tôi không còn gì để nói nữa. Vậy là hết. (19.03)
Và hôm nay tôi đã nhắn tin về mọi điều và tôi sẽ đi để tìm việc và để bắt đầu mới cho cuộc đời mình. Tôi đã nói xong và tới bây giờ tôi thấy ko còn gì phải giữ ý hay nghĩ tốt về nhau nữa nên tôi không còn giữ anh ta khi anh ta bảo anh ta đi và tôi đồng ý điều đó. Anh ta đã từng đề nghị tôi làm cùng với anh ta những tới bây giờ tôi cũng ko muốn làm cùng với anh ta nữa rồi nên tôi đồng ý việc anh ta sẽ ra đi và anh ta sẽ làm xong thị trường cho tôi thì anh ta đi. OK. Tôi không giữ anh ta làm gì cho mệt. Mệt mỏi quá rồi và vì thế có lẽ đến khi thành công thì cũng là lúc tôi và anh ta sẽ không còn liên quan gì nữa. Tôi đã thấy nhẹ lòng và không còn gì phải quan tâm nữa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét