Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2009

Lặng lẽ

Hôm nay tôi dậy khá sớm và ngồi online cùng với chuẩn bị các thông số cần thiết. Tôi đã tự hỏi về mọi việc và tôi không hiểu tại sao anh lại yêu tôi. Hôm nay anh chính thức nói lời yêu tôi. Hôm qua anh nói đi cùng anh về quê ăn cưới tôi từ chối vì thực lòng tôi không thích đi đến chỗ đông người và một phần nữa là tôi không yêu anh. Tôi phải cảm ơn về tình cảm anh dành cho tôi trong suốt 3 năm qua. Tôi không ràng buộc anh và cũng không lập lờ. Tôi đã trả lời anh rất rõ ràng rằng tôi không yêu anh nhưng tôi không hiểu vì sao anh vẫn yêu tôi. Anh nhắn cho tôi những tin : "Nhưng lúc không có việc lại nhớ đến em còn em thì lại không muốn 24/24 là em của anh", "con gái thật lạ vì sao cứ phải nói "anh yêu em" mới được". Anh nói thật lòng đấy. Tôi nhận những tin nhắn của anh thấy lòng thật nhẹ. Anh đề nghị tôi sống cùng anh, để anh đưa về gia đình. Tôi thật sự không yêu anh nên điều đó thấy thật khó khăn. Vì sao anh lại thương tôi nhỉ. Tôi chưa từng về nhà anh và tôi cho anh cơ hội rất ít. Anh gần như không gặp được tôi vì thực sự tôi không biết nói chuyện gì với anh. Tôi không so sánh nhưng tôi cũng biết anh yêu tôi thật lòng.

Còn người đã phản bội tôi thì chắc chỉ qua được chữ thích thì phải nhưng có lẽ bởi người đó hiểu cách đi vào suy nghĩ của tôi. Tôi đang rất muốn có cách nào đó thoát ra được những khó khăn hiện tại để tôi kinh doanh tốt hơn. Tôi rất mệt bởi những gì đang làm hiện nay quả là không đúng với tính cách của tôi. Tôi thấy rất tệ. Hôm nay là ngày nghỉ nên tôi đã không liên lạc cho tới chiều có cuộc điện thoại của nhân viên tôi mới gọi cho anh để check thông tin thì tôi nhận được 1 câu : "Linh hoạt xử lý thôi". Tôi nghe thấy giọng rất yếu ớt rằng vẫn đang ngủ và tôi lấy làm lạ thì được biết ngủ từ trưa. Tôi tưởng bị sốt và tôi hỏi thì được biết ko phải. Mai người đó sẽ đi công tác và hiện đang bị bệnh nên tôi có nhắc chú ý nếu sốt hay hiện tượng lạ thì quay về. Tôi không biết là người đó sẽ tàn nhẫn như thế nào nhưng tôi hiểu người đó sẽ rời xa tôi khi làm xong điều đã cam kết. Tôi đang phải có hướng xử lý cho giai đoạn đó. Tôi chưa tìm ra giải pháp tôi sẽ làm gì nhỉ :

1. Cần 1 Giám đốc kinh doanh
2. Có hướng mở trong kinh doanh.
3. Hợp tác với ai nhỉ?
Tôi phải làm gì bây giờ nhỉ???? Ai cũng tỏ ra lo lắng nhưng ko dám làm và người dám làm thì lại là người sắp đi. Tôi sẽ phải làm toàn bộ những phần việc còn lại. Tệ thật. Tình trạng đang ỷ lại ở tôi và tôi sẽ phải thay đổi điều này và thực sự tôi không được phép tiếp tục ở tình trạng này nữa. Không có ai lo lắng cho tôi nữa rồi và tôi phải tự lo cho cuộc đời tôi thôi.

Tôi nhớ câu hỏi của anh :"Sao trở chứng vậy?" Anh quên mất là có những thông tin của anh để tôi trở chứng. Anh quên mất cách hành xử của anh khiến tôi không thể không trở chứng. Ai ở vào địa vị tôi mà không trở chứng cơ chứ. Tôi thấy buồn vì anh đã làm những hành vi mà nói ra thì người ta có thể nói anh đủ thứ từ mà có lẽ chỉ nghe thấy 1 từ thôi thì anh đã không thể chịu nổi rồi. Tôi cười lặng lẽ khi đọc lại những dòng chữ tôi đã ghi ra. Đến một ngày nào đó anh đọc những dòng này thì sao nhỉ? Tôi vẫn nhớ những nụ hôn của anh, nhớ lúc anh say mê hôn tôi. Anh thừa nhận chưa có ai khiến anh say mê đến vậy. Tôi không hiểu cái ý nghĩa duy nhất này nó như thế nào? Hay với ai anh cũng sử dụng cụm từ duy nhất. Đọc lại những tin nhắn của anh thấy lại rớt nước mắt vì anh nói hay quá. Cái gì cũng vì tôi nhưng đến khi cãi nhau thì anh nói anh vì gia đình anh và nếu ko vì tôi thì anh đã phủi tay đứng lên rồi. Đọc một hồi không chịu nổi tôi lại bỏ sang làm việc. Mốc thời gian chưa cố định nhưng điều gì đến rồi sẽ đến thôi. Tôi biết điều đó và tôi đang phải tìm việc gì đó để thay đổi tình thế hiện tại. Mệt nhỉ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét