Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2009

Có còn hay không niềm tin ?

Tôi đã tự hỏi niềm tin của tôi còn hay không? Trước kia tôi cũng gặp nhiều người không tốt với tôi nhưng họ là người lạ và những gì họ đối xử với tôi để họ tranh giành quyền lợi, đặc quyền và đôi khi chỉ vì sự đố kị. Nhưng có lẽ bởi tôi vẫn tin là vẫn có người tốt vì tôi cũng gặp rất nhiều người tốt giúp tôi trên đường đời. Thời gian trước tôi gặp khả nhiều trở ngại trong công việc, có lẽ bởi chính vì tôi không có sự tham vọng nhiều lắm nên tôi làm mọi việc rất thoải mái vô tư. Tôi nhớ khi mọi người nói tôi phấn đấu để trở thành một người quản lý hay lãnh đạo tôi cười bởi thực sự tôi chỉ mơ ước tôi là một người giỏi trong công việc có khoản thu nhập tốt để lo toan cuộc sống bản thân và gia đình, có một người đàn ông của tôi và một gia đình bé nhỏ chan hòa tiếng cười. Nhưng hình như ông trời trớ trêu hay tại tính cách của tôi? Người ta bảo tính cách tạo nên số phận. Điều này chắc đúng với tôi bởi tôi không cam chịu là một người dốt nhưng cũng không phấn đấu trở thành là người rất giỏi và nói chung tôi là người làm được việc. Việc gì đến tay tôi đều xử lý được và giải quyết rất gọn gàng. Mọi người nói tôi là một người thông minh, nhanh nhẹn, hoạt bát. Với tôi mọi việc rất rõ ràng, tôi không có gì khuất tất trong suy nghĩ hay trong công việc có lẽ vì thế nên tính tôi rất bướng bỉnh. Trong tình cảm tôi cũng vậy, tôi không có suy nghĩ đến ai khi tôi đã xác định được người tôi cần chăm sóc. Và điều đó anh biết rất rõ.

Đến bây giờ anh là người đã lấy đi của tôi niềm tin vào cuộc sống và con người. Tôi đã rất tin anh vì anh cũng rất thẳng thắn đến nghiệt ngã nhưng anh đã sống không thành thật với tôi. Anh tham có lẽ bản chất cố hữu của con người. Anh vừa muốn có tôi vừa muốn được đầy đủ chữ hiếu với gia đình, họ tộc. Anh nói được nhưng không làm được. Hôm nay tôi đã nói điều đó với anh có lẽ bởi sự hội tụ bực bội và mất lòng tin ở anh. Mấy hôm nay tôi khá điềm tĩnh với anh, công việc xử lý gọn gàng. Tôi vẫn cười nói trêu đùa anh và anh đã có lại tiếng cười với tôi bởi anh đã xin tôi hãy cho anh động lực, sinh khí để làm việc. Tôi biết anh cần sự bình thường của tôi, anh rất sợ sự lạnh nhạt, thái độ bình thản của tôi khiến anh càng ngại gặp. Tôi chủ động giữ bình thường để anh điều hành công việc một cách thuận lợi. Và mấy hôm nay hôm nào anh cũng đi làm trễ khiến rất nhiều công việc trễ theo. Để thay đổi tôi đã cá cược với anh nếu anh đi qua nhà tôi đúng 7h30 thì tôi sẽ thua và ngược lại. Anh đồng ý. Tôi về nhà và cố học cách quên những tin nhắn, điện thoại của anh vào buổi tối, ban đêm trước khi đi ngủ. Và mấy ngày gần đây tôi chơi trò chơi suốt để quên và làm việc đến 2 - 3 giờ sáng. Nằm xuống là ngủ luôn. Sáng nay vì cuộc cá cược này tôi đã dậy từ 6h45 và đi làm lúc 7h25 ra khỏi cổng tôi gọi cho anh thì thấy giọng ngái ngủ và anh vẫn thành thật là mới ngủ dậy. Tôi cười nói :"Anh nói được nhưng chẳng bao giờ làm được như đã nói vậy em đi làm đây". Tôi đến công ty, đến sớm quá vì dự định ra khỏi nhà sớm để ăn sáng cùng anh mà nên đến nơi mới 7h50 phút. Chưa có ai đến. Tôi đã ngồi nhắn tin cho anh :"Em biết anh mệt do việc vừa tổ chức hôn lễ, chuẩn bị cho cuộc sống riêng vừa phải lo công việc. Bây giờ anh sống trong hạnh phúc gia đình yên ấm rồi nên anh triển khai công việc anh nhé. Hiện nay KD & SX anh là chủ đạo nếu sếp uể oại thì nhân viên cũng ảnh hưởng. Làm DN cho mình nên phải cố gắng thôi. Anh đi đúng giờ như anh đã nói để tạo không khí làm việc cho anh và cho nhân viên của anh. SX không có anh thì không làm được gì cả và quá nhiều khó khăn. Em đang rất cố gắng dù rất mệt vì công việc, đối tác, tài chính và không có chỗ dựa tinh thần vì anh đã lấy mất niềm tin của em vào cuộc sống và con người. Em hy vọng với sự quan tâm của em như một động lực nho nhỏ cho anh. Anh hãy cố gắng nhé. Một ngày tốt lành".

Một tin nhắn đầy đủ ý và anh đã nhắn lại :"anh sẽ cố gắng. Cho anh 1, 2 ngày". Và vì mọi người gọi hỏi ý kiến tôi về việc không có ai sửa máy móc khiến không có việc cho nhân lực nên tôi phải gọi điện cho anh không được. Anh gọi lại cho tôi và tôi đã nói thẳng suy nghĩ của tôi :"Em đã cố gắng để bình thường. Không dễ gì mấy ngày nay mọi việc có thể bình thường. Anh đã hạnh phúc và bình yên hơn em. Anh ko phải vật lộn với chính bản thân còn em đang phải đấu tranh với những suy nghĩ của chính mình. Anh biết điều đó và vì thế anh hãy cố gắng đi. Công việc đã triển khai rồi em muốn nó ngày càng phát triển để sư hy sinh nó không vô ích". Anh im lặng và sau đó nói :"Ừ. Anh biết và sẽ cố gắng". Tôi thấy anh bỏ máy rất nhanh không thể nói tiếp. Anh để tôi điều hành mọi công việc, tôi quá mệt và thực sự nếu không có bản lĩnh chắc tôi không thể trụ vững sau những gì tôi đã trải qua và nụ cười vẫn phải trên môi mới tệ chứ.

Thời gian này tôi đã trốn chạy suy nghĩ của tôi vào một người bạn đã yêu tôi suốt 3 năm nay và tôi cũng đã trả lời rõ ràng về tình cảm của mình với anh nhưng anh không quên được tôi vẫn thường xuyên bên tôi. Sự chung tình của anh khiến tôi cảm động. Anh biết rõ tôi không yêu anh, biết rất rõ bởi tôi không giấu suy nghĩ của mình với anh nhưng hình như anh vẫn không quên được tôi. Ông trời ơi sao có trò chơi cút bắt này chứ. Người yêu tôi thì tôi không yêu còn người tôi yêu thì điềm nhiên đi lấy vợ không nói một lời và lại thản nhiên nói điều đó là đương nhiên. Sao lại trớ trêu vậy chứ. Tôi không biết là sao cứ trái ngang vậy? Tôi không biết tôi có đủ lòng tin vào một người nào đó nữa không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét