Tôi có cuộc nói chuyện với anh thẳng thắn về tình yêu của anh dành cho tôi. Anh thừa nhận người anh yêu là tôi, người anh luôn nghĩ đến đầu tiên là tôi nhưng anh đã không bao giờ nghĩ là tôi muốn có anh. Anh nói với tôi sao ko nói gì với anh? Sự ngạc nhiên xen lẫn đau khổ trong tôi. Vì sao một người đàn ông như anh lại hỏi tôi câu hỏi này? Anh yêu tôi mà vì sao anh lại không muốn lấy tôi, không muốn chung sống với tôi cơ chứ? Vậy vì sao anh lại đồng ý lấy người mà anh không yêu. Nghe anh nói tôi không hiểu. Anh giống 1 đứa trẻ con thích làm theo ý mình và thực sự không cần biết điều mình đang làm là đúng hay sai. Anh đã nói rất nhiều vì sao ko nói gì với anh. Anh đã hỏi tôi rất nhiều và cuối cùng chỉ còn biết nhắn tin cho tôi :"anh là người bỏ cuộc nên không biết nói gì nữa". Tôi hỏi anh về mọi sự kiện, về những vấn đề mà trong thời gian qua tôi đã đề cập tới nhưng lần nào anh cũng cáu gắt thì đến hôm nay anh ngỡ ngàng nhìn tôi như nhận ra 1 điều gì đó mà lần đầu tiên anh gặp.
Anh nói :"Anh không quên được em, lúc nào cũng nhớ tới em". Tôi bật khóc và nói "Không còn làm gì được nữa rồi, anh đã vứt đi điều mà lẽ ra anh có thể có". Anh nói :"Sao em ko nói rõ ra, anh không nghĩ là ...". "Em đã làm hết cách rồi và lúc đó anh không tỉnh táo, anh chỉ muốn làm theo ý mình và ko cần biết em đang nói gì, anh thiếu sự tinh tế. Dù sao thì anh cũng đã có vợ rồi mà, mọi việc đã an bài khi anh đã ký giấy đăng ký kết hôn. Anh đã có người để chăm sóc". Anh bảo :"Anh đã đăng ký đâu, chưa đăng ký mà". Tôi hỏi anh :"Trước kia anh còn ko đủ dũng cảm để nhận ra anh cần em mà, anh ko yêu vợ anh nhưng chỉ vì người đó có tình, có nghĩa với anh và anh đồng ý lấy chỉ vì phẫn chí với gia đình, vì gia đình ép nên anh đồng ý cưới. Anh ko đủ dũng cảm để xác định điều quan trọng cho cuộc đời anh thì bây giờ anh chưa đăng ký đó, liệu anh có đủ dũng cảm để nói với vợ anh là "xin lỗi em anh nhầm ko?". Anh lặng lẽ nói :"Thật khó". Tôi cười trong nước mắt :"Thôi anh ạ, nhưng gì anh dành cho em em xin ghi nhận và chúc anh hạnh phúc. Không còn cách gì nữa đâu. Hãy sống hạnh phúc và vui vẻ với gia đình anh nhé"
Tôi nhận ra 1 điều anh là người yếu đuối, 1 đứa trẻ được chiều, không tự lo được cho bản thân mình, hoàn toàn sống bằng bản năng. Tôi là người hiểu anh nhưng vì tự ái và cả tự trọng nên tôi đã ko để anh nhận thấy điều gì cả. Tôi tự hỏi liệu tôi đã làm gì sai ko? Với tình yêu tôi đã làm để bây giờ tôi không nói lời ân hận. Tôi đã làm hết cách để không còn tự trách mình là :"hạnh phúc có trong tay mà ko biết giữ". Tôi sẽ đi bên lề cuộc đời anh. Mọi việc bây giờ ko thể cứu vãn được gì nữa kể cả việc anh đã rất mong muốn giá mà thời gian có thể quay trở lại 2 tháng trước đây. Tôi đang băn khoăn là liệu nếu tôi và anh lấy nhau thì với tính cách của anh tôi có hạnh phúc ko? Anh đã để lại cho tôi 1 dư vị đắng về tình yêu. Anh xin tôi một việc đừng đi đâu xa anh chỉ cần biết là em vẫn ở đó là được rồi. Tôi cười chua chát bởi bây giờ anh hiểu được điều anh cần thì đã quá muộn. Mà kỳ lạ hơn là vừa mới cưới xong có 3 ngày. Chua chát cho người đang àm vợ anh hiện nay, cô ta hiểu anh không yêu cô ta, biết rất rõ điều đó nhưng vì cô ta yêu anh nên đã làm mọi cách để có anh. Tôi không trách cô ta mà chỉ trách anh thôi. Anh đã nói anh mất rất nhiều thứ không thể lấy lại được nữa.
Chuyện tình buồn nhưng rồi sẽ phải quên bởi tôi không thể sống mãi trong nỗi buồn này. Và tôi cũng tự hỏi nếu có quay lại thời gian mà chúng tôi sẽ bên nhau thì anh sẽ như thế nào nhỉ? Có người lớn hơn không? Có sự bao dung, có được sự quyết đoán, chín chắn của một người đàn ông không? Liệu tôi sẽ có hạnh phúc hay không với tính cách của anh? Tôi nhớ khi còn yêu nhau anh luôn nói anh rất nhớ đôi bàn tay của tôi khi tôi chạm vào khuôn mặt của anh. Cái cảm giác thật lạ. Anh nhớ những lúc chúng tôi bên nhau. Tôi biết điều anh cảm nhận bởi anh luôn thể hiện niềm vui của anh mỗi khi nghe thấy tiếng cười của tôi. Anh đã từng nói về cảm giác đó.
Mọi chuyện bây giờ là quá khứ và là kỷ niệm đẹp. Tôi sẽ giữ cái dư vị đắng + kỷ niệm đẹp. Tôi sẽ phải sống thật tốt và hạnh phúc để sau này khi có điều kiện để ngồi lại thì tôi cũng ko thấy có điều gì phải ân hận với cuộc đời của mình. Mọi người bảo tôi là người có bản lĩnh, tôi ko biết có đúng ko nhưng sau mỗi lần vấp váp tôi tự liếm láp nỗi đau của mình và đứng dậy, trưởng thành hơn và hình như cũng vô cảm hơn thì phải. Tôi ko còn rung động với mọi cảm xúc nhỏ, một ánh mắt nhìn ko khiến để tôi lưu tâm, một lời nói ngọt ngào khiến tôi nghi ngờ. Giờ thì tôi hiểu kinh nghiệm là những bài học vấp trên đường đời và người bản lĩnh là người học từ những bài học đó để trưởng thành hơn. Và tôi hy vọng với bài học này anh sẽ có được nhiều kinh nghiệm trong cuộc đời sau này dù là anh có nhiều kinh nghiệm hơn tôi đấy.