Thứ Hai, 30 tháng 3, 2009

Một ngày đầu tuần

Hôm nay tôi đi làm khá sớm và khi ra khỏi cửa là 7h30 tôi gọi điện cho anh và biết anh đang trên xe ô tô. Tôi hiểu anh đang quen chăn ấm, êm vậy mà phải đi xa. Tôi hỏi có mang áo rét không thì anh đã không mang theo. Tôi được hiểu anh không còn nghe những lời nói phải của tôi nữa. Tôi làm việc tại văn phòng, công việc thì nhiều mà hiệu quả của tôi hôm nay không cao. Tôi có một cuộc gặp chào từ biệt của một cô bé. Một cô bé khá đặc biệt bởi tôi gặp cô bé đó khi cô bé còn chưa nhận bằng tốt nghiệp nhưng chỉ trong 3 tháng cô bé đã chứng minh năng lực của mình. Một cô bé thật khéo và thực dụng. Tôi nhận thấy nếu tôi có được cô bé này làm kinh doanh cho tôi chắc sẽ ổn bởi phong cách dám chịu trách nhiệm và không nề hà công việc. Tôi nhận thấy cô bé có tố chất kinh doanh nên tôi có ngỏ lời mời với cô bé đó nhưng cô bé đó ko từ chối nhưng hy vọng vẫn được ghé chơi và duy trì mối quan hệ. Tôi cười bởi cô bé đó nhanh nhẹn hơn tôi và biết cách giữ mối quan hệ với hệ thống khách hàng của mình. Tôi đã nhắn tin và gọi điện cho anh vì trong tận sâu trái tim tôi anh có vị trí rất đặc biệt. Tôi ghét anh mà không ghét được dù anh đã làm cho tôi điêu đứng trong thời gian qua. Và thực sự tôi không ghét nổi anh, tôi vẫn rất yêu anh thế mới tệ chứ trong khi anh vẫn làm tôi đau và vẫn làm tôi buồn. Tôi cố gắng ghét anh vậy mà không được thật tệ phải không nhưng khi tôi nhận ra điều đó, tôi lại thấy nhẹ lòng là sao nhỉ. Và tôi nhắc anh ăn cơm, mang áo rét, có bị đau ko. Tôi hiểu tôi sẽ được là tôi hơn là sự lạnh lùng. Cuối cùng tôi không việc gì phải tự hành hạ mình. Tôi đã cố gắng lạnh lùng để xa anh để anh không thể lại gần tôi và tôi có gắng để trốn tránh vì nếu không vậy thì tôi và anh sẽ không bao giờ quên được. Nhưng khi anh đi công tác, anh đã làm những việc khiến tôi không thể dối lòng mình được. Tôi hận anh nhưng dối lòng thì thực là khó. Thật tệ phải ko. Tôi sẽ cố gắng sống đúng với mình và kể từ bây giờ tôi sống đúng vậy và không né tránh chỉ còn là thẳng thắn để không phải tìm cách tránh mặt nhau nữa mà thôi.

Tôi sẽ nhận lời với người đàn ông yêu tôi suốt 3 năm qua. Tôi không yêu anh nhưng tôi phải cảm ơn anh khi tôi ở trong cơn sóng gió anh đã giúp tôi qua được thời kỳ khó khăn này. Tôi trả ơn anh bằng cuộc đời tôi và tôi hy vọng anh sẽ cảm thấy hạnh phúc. Vì tôi biết dù ko yêu anh nhưng tôi sẽ có trách nhiệm với những gì tôi nhận lời.

Tôi đã nhắn cho anh tin thú nhận điều tôi không thể né tránh được đó là tôi đã làm đủ mọi cách để anh ghét tôi để tôi ghét anh để chúng tôi không nhìn mặt nhau nữa vậy mà đã ko làm được. Thật tệ. Và chỉ biết nói điều : Hãy nhớ là làm gì cũng chỉ làm vì anh thôi.

Chủ Nhật, 29 tháng 3, 2009

Người đàn bà thứ hai

Tác giả: Phan Thị Vĩnh Hà

Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là con mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh yêu mẹ, mẹ ơi!

Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời
Hình bóng mẹ lồng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con được yêu thế đấy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai...

Mẹ đừng buồn những chiều hôm, những ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh.

Con chỉ là cơn gió mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành cho mẹ, mẹ ơi !

Anh ấy có thể sống với con suốt cuộc đời
Cũng có thể chia tay trong ngày mai, có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào, con chỉ là người thứ hai...

Lặng lẽ

Hôm nay tôi dậy khá sớm và ngồi online cùng với chuẩn bị các thông số cần thiết. Tôi đã tự hỏi về mọi việc và tôi không hiểu tại sao anh lại yêu tôi. Hôm nay anh chính thức nói lời yêu tôi. Hôm qua anh nói đi cùng anh về quê ăn cưới tôi từ chối vì thực lòng tôi không thích đi đến chỗ đông người và một phần nữa là tôi không yêu anh. Tôi phải cảm ơn về tình cảm anh dành cho tôi trong suốt 3 năm qua. Tôi không ràng buộc anh và cũng không lập lờ. Tôi đã trả lời anh rất rõ ràng rằng tôi không yêu anh nhưng tôi không hiểu vì sao anh vẫn yêu tôi. Anh nhắn cho tôi những tin : "Nhưng lúc không có việc lại nhớ đến em còn em thì lại không muốn 24/24 là em của anh", "con gái thật lạ vì sao cứ phải nói "anh yêu em" mới được". Anh nói thật lòng đấy. Tôi nhận những tin nhắn của anh thấy lòng thật nhẹ. Anh đề nghị tôi sống cùng anh, để anh đưa về gia đình. Tôi thật sự không yêu anh nên điều đó thấy thật khó khăn. Vì sao anh lại thương tôi nhỉ. Tôi chưa từng về nhà anh và tôi cho anh cơ hội rất ít. Anh gần như không gặp được tôi vì thực sự tôi không biết nói chuyện gì với anh. Tôi không so sánh nhưng tôi cũng biết anh yêu tôi thật lòng.

Còn người đã phản bội tôi thì chắc chỉ qua được chữ thích thì phải nhưng có lẽ bởi người đó hiểu cách đi vào suy nghĩ của tôi. Tôi đang rất muốn có cách nào đó thoát ra được những khó khăn hiện tại để tôi kinh doanh tốt hơn. Tôi rất mệt bởi những gì đang làm hiện nay quả là không đúng với tính cách của tôi. Tôi thấy rất tệ. Hôm nay là ngày nghỉ nên tôi đã không liên lạc cho tới chiều có cuộc điện thoại của nhân viên tôi mới gọi cho anh để check thông tin thì tôi nhận được 1 câu : "Linh hoạt xử lý thôi". Tôi nghe thấy giọng rất yếu ớt rằng vẫn đang ngủ và tôi lấy làm lạ thì được biết ngủ từ trưa. Tôi tưởng bị sốt và tôi hỏi thì được biết ko phải. Mai người đó sẽ đi công tác và hiện đang bị bệnh nên tôi có nhắc chú ý nếu sốt hay hiện tượng lạ thì quay về. Tôi không biết là người đó sẽ tàn nhẫn như thế nào nhưng tôi hiểu người đó sẽ rời xa tôi khi làm xong điều đã cam kết. Tôi đang phải có hướng xử lý cho giai đoạn đó. Tôi chưa tìm ra giải pháp tôi sẽ làm gì nhỉ :

1. Cần 1 Giám đốc kinh doanh
2. Có hướng mở trong kinh doanh.
3. Hợp tác với ai nhỉ?
Tôi phải làm gì bây giờ nhỉ???? Ai cũng tỏ ra lo lắng nhưng ko dám làm và người dám làm thì lại là người sắp đi. Tôi sẽ phải làm toàn bộ những phần việc còn lại. Tệ thật. Tình trạng đang ỷ lại ở tôi và tôi sẽ phải thay đổi điều này và thực sự tôi không được phép tiếp tục ở tình trạng này nữa. Không có ai lo lắng cho tôi nữa rồi và tôi phải tự lo cho cuộc đời tôi thôi.

Tôi nhớ câu hỏi của anh :"Sao trở chứng vậy?" Anh quên mất là có những thông tin của anh để tôi trở chứng. Anh quên mất cách hành xử của anh khiến tôi không thể không trở chứng. Ai ở vào địa vị tôi mà không trở chứng cơ chứ. Tôi thấy buồn vì anh đã làm những hành vi mà nói ra thì người ta có thể nói anh đủ thứ từ mà có lẽ chỉ nghe thấy 1 từ thôi thì anh đã không thể chịu nổi rồi. Tôi cười lặng lẽ khi đọc lại những dòng chữ tôi đã ghi ra. Đến một ngày nào đó anh đọc những dòng này thì sao nhỉ? Tôi vẫn nhớ những nụ hôn của anh, nhớ lúc anh say mê hôn tôi. Anh thừa nhận chưa có ai khiến anh say mê đến vậy. Tôi không hiểu cái ý nghĩa duy nhất này nó như thế nào? Hay với ai anh cũng sử dụng cụm từ duy nhất. Đọc lại những tin nhắn của anh thấy lại rớt nước mắt vì anh nói hay quá. Cái gì cũng vì tôi nhưng đến khi cãi nhau thì anh nói anh vì gia đình anh và nếu ko vì tôi thì anh đã phủi tay đứng lên rồi. Đọc một hồi không chịu nổi tôi lại bỏ sang làm việc. Mốc thời gian chưa cố định nhưng điều gì đến rồi sẽ đến thôi. Tôi biết điều đó và tôi đang phải tìm việc gì đó để thay đổi tình thế hiện tại. Mệt nhỉ.

Thứ Bảy, 28 tháng 3, 2009

Ngày cuối tuần

Tôi đi làm rất sớm đến nơi mọi người chưa ai đến và vì thế tôi biết được ai đến sớm ai đến muộn. Tôi ngồi làm việc từ lúc đó cho tới bây giờ và chuẩn bị đi chơi cùng bạn bè. Tôi đang làm việc và gọi điện lấy số liệu thì anh ta bước vào cười cười thoải mái. Tôi ko nói gì chỉ nhìn xem vì sao anh ta lạ thế bởi tối qua anh ta còn nhắn tin tranh thủ vợ ngủ hỏi tôi đã ngủ chưa? và lý do nhắn tin là thấy buồn buồn. Tôi phẫn uất vì anh ta là người bội bạc, lừa dối vậy mà giờ đây vẫn nhăn nhở cười đùa. Và tôi giữ thái độ bình thường và anh ta cố lại gần tôi còn tôi thì không quan tâm nữa rồi. Tôi chỉ thấy chán bởi tại sao trước đây tôi có thể nhầm tưởng về một con người quân tử về một người có tinh thần thượng võ nhỉ. Trời ạ, sao tôi lại có thể nhầm được không biết. Tôi chán và nhận thấy mặt trái của cuộc sống anh ta đã cho tôi thưởng thức. Anh ta bảo anh ta đi công tác. Tôi thấy bình thường và chỉ có chăng là tôi sẽ bận hơn.
Chiều tôi nói cầm công tác phí đi và anh ta bảo anh ta sẽ chỉ thanh toán công tác phí khi có hiệu quả. Và tôi đã gọi cho anh ta và tôi hiểu sau tất cả cuộc nói chuyện là anh ta sẽ làm cho tới khi hoàn trả được khoản tiền công nợ đứng tên anh ta trong Công ty thì anh ta sẽ biến mất bởi anh ta nói anh ta không muốn để tôi nhìn thấy sự tàn nhẫn của anh ta. Và anh ta nói :"Rồi em sẽ nhìn thấy sự tàn nhẫn khi tôi hoàn trả xong mọi công nợ". Anh ta nói điều mà anh ta cho là đúng và tôi nhận rõ sự quyết tâm trong ánh mắt của anh ta đó là :"Anh ta mong một ngày anh ta có thể cầm toàn bộ những gì anh ta nợ tôi ném trả tôi". Anh ta còn nói rất rõ ràng là : "Tôi còn làm ở đây là vì tình cảm không thì tôi đi từ lâu rồi". Tôi hiểu tôi sẽ có thời gian 2 năm để hoàn trả các khoản công nợ. Vậy thôi. Tôi không nói gì và về nhà .Đến khoảng 8h30 thì tôi gọi điện và được biết anh ta vừa nói chuyện với Khắc xong và tôi bảo uống cà phê thì anh ta đồng ý và chúng tôi nói chuyện với nhau về công việc là chủ yếu. Tôi hiểu sự quyết tâm của anh ta để trả nợ và để làm đúng những gì anh ta đã nói với tôi. Tôi nhận thấy điều đó khi tôi gọi điện cho anh ta về báo cáo tài chính của công ty cũ của anh ta thì tôi nhận được các thông tin từ anh ta là sẽ có người làm toàn bộ các vấn đề đó. Và cũng được biết vợ anh ta đang làm cùng với bên kế toán và hóa ra anh ta cầm về để 2 vợ chồng triển khai làm. Vậy cũng tốt rồi. Và đó là điều nên vì nếu tôi làm thì rồi sẽ lại có nhiều chuyện không hay và có lẽ chúng tôi chỉ nên dừng lại sau khi hoàn tất mọi khoản công nợ thôi. Và như vậy là tôi đã không còn cần phải quan tâm gì nữa rồi. Thật tuyệt. Tôi thấy nhẹ lòng và tôi đã cố gắng giữ mối quan hệ tốt và cũng cố gắng để không còn gì phải ân hận. Thật tuyệt phải không.
Tôi chỉ không hiểu vì sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy? Thật lòng tôi không hiểu vì sao? Vì sao anh ta lại tàn nhẫn đến vậy? Tôi cay đắng tự hỏi điều đó và tôi chán về việc thế nhân, nhân thế rồi.


Thứ Năm, 26 tháng 3, 2009

Buồn hay vui khi tình yêu đã chết?

Tôi hôm nay không vui mà cũng không buồn. Tôi làm việc và tôi tìm được một phần mềm và tôi đang cho thử nghiệm và nói chung đến thời điểm này tôi chỉ đang hoàn tất những công việc và tôi sẽ xem sự vui mừng của anh đến mức nào. Hôm nay tôi thấy hơi lạ, tôi làm phần việc của tôi và nói chung hôm nay hiệu quả không được cao lắm và tôi chỉ cần bổ sung những việc cho hoàn tất phần quản lý mà thôi và nói chung tới bây giờ phải làm sao để quay vòng vốn càng nhanh càng tốt và tôi mệt mỏi bởi những cuộc điện thoại, tôi không muốn duy trì một mối quan hệ tốt với anh và tôi sẽ hoàn tất những phần việc tôi cần. Ngồi bàn công việc anh vẫn tìm cách hôn tôi, tôi đẩy ra và tới bây giờ thì sự rung động không còn nữa và mọi việc thấy buồn cười. Tôi ngồi nói chuyện bình thường và sau đó tôi về nhà nhớ tới một loạt công việc đang chờ thì tôi hiểu anh cần có sự nâng đỡ về tinh thần để làm tốt công việc. Tôi đã gọi điện để thúc đẩy doanh số và điều đó đã thể hiện ngay trong cuộc điện thoại. Anh ta rất vui vẻ và tôi đã thấy tôi không còn rung động nữa. Có chút gì đó coi thường, 1 chút thương hại và những hình ảnh tốt đẹp về anh ta tôi đã không thấy còn nữa nhưng có lẽ một chút gì đó dư vị vẫn còn nhưng tôi hiểu tôi sẽ quên được anh ta.

Hôm nay khi tôi nói tôi đi ăn cùng bạn tôi thì tôi nhận được 1 câu của anh ta : "việc của em em cứ đi sao lại nói với tôi". Buổi tối khi trao đổi về công việc tôi nói tôi không còn tin và cũng bởi cái tâm linh và sự thản nhiên của anh ta và nhận được câu nói của anh ta khi tôi gọi điện : "sao em gọi điện lâu thế". Tôi đã tắt máy cái rụp. Và sau đó thì anh ta gọi lại cho tôi để nói về công việc, sự thản nhiên như không có gì xảy ra và tự nhiên người tôi nhẹ bẫng và tôi hiểu anh ta đã ra khỏi cuộc đời tôi. Có lẽ vậy lại hay. Tôi đã nói khi còn trách, còn hận, còn ghét có nghĩa là vẫn còn có tình cảm chứ khi người ta không còn biết người đó sống hay chết thế mới kinh khủng hơn. Tôi đã giữ được sự bình tĩnh và tôi đã còn cá cược với anh ta. Một phần là để tôi có động lực dậy sớm, một phần để anh ta làm việc mang lại doanh thu cao cho tôi đã.

Tôi thấy anh ta bắt đầu khởi động lại công ty cũ của anh ta và tôi để xem anh ta sẽ làm gì tiếp theo. Bởi tôi đã chứng kiến nhiều sự việc quá rồi và cũng có thêm nhiều kinh nghiệm đối với cuộc đời. Hôm nay tôi lại nhìn thấy cái dáng ngồi của anh ta hôm đầu tiên gặp tôi và tự nhiên tôi nhận thấy anh ta là loại đàn ông có tính cách mềm yếu. Và tôi tự hỏi sao ngày trước tôi yêu anh ta thế không biết. Lúc nào tôi cũng nghĩ cho anh ta và có lẽ nhờ thời gian vừa qua khiến tôi tĩnh tâm hiểu anh ta là ai. Anh đã không trân trọng những gì anh ta có. Thật tiếc.

Thứ Tư, 25 tháng 3, 2009

Bình an trở lại bên tôi

Hôm nay tôi thấy nhẹ lòng rất nhiều. Từ hôm tôi xác định đi tìm việc tôi thấy không còn để ý quan tâm tới việc anh đang ở đâu, làm gì nữa và mọi việc bây giờ tôi chỉ còn có hoàn tất các thủ tục chứng từ để tôi triển khai các công việc khác. Anh cũng tránh mặt tôi nhiều, mọi việc chủ yếu trên điện thoại và email. Tôi thỉnh thoảng vẫn có cảm giác nhói đau khi đi qua 1 chiếc xe đám cưới nào đó và tôi đã tự hỏi vì sao anh có thể đang tâm lừa dối tôi nhỉ. Anh có thể cùng 1 lúc vừa nói lời yêu thương với tôi vừa lấy người đàn bà khác được nhỉ. Tôi đã nhiều lúc tự hỏi hình như anh không còn là người biết suy nghĩ nhỉ. Tôi đã và đang bình tâm trở lại, tôi lặng lẽ ngồi làm toàn bộ các mẫu quản lý và chứng từ hoàn tất các thủ tục với các bên có liên quan. Công việc càng ngày càng có nhiều khó khăn. Tôi không liên lạc nếu không có vấn đề phát sinh và như vậy thì sẽ ổn hơn và tôi cũng thấy ổn hơn thật. Không gặp mặt thì càng tốt và nói chung chỉ vài phút thì hoặc một trong 2 người sẽ đi và tới bây giờ chúng tôi vẫn nói chuyện về công việc bình thường vẫn tìm hướng thoát những khó khăn nhưng chỉ có chúng tôi biết là anh sẽ làm xong thị trường cho Công ty thì anh sẽ rời công ty và trước mắt tôi sẽ rời công ty để anh quản lý sau đó sẽ tìm và đào tạo người thay thế. Không nói ra với ai nhưng cả 2 chúng tôi hiểu sẽ phải một trong 2 người phải ra đi một điều mà khi bắt đầu không ai muốn nhưng những gì anh tạo ra đến thời điểm này thì cũng nên như vậy vì ở lại chỉ để thỉnh thoảng lại có những cuộc cãi nhau nổ ra vì những vi phạm điều kiện của anh. Nhiều lúc tôi tự hỏi chẳng lẽ đàn ông có sự đàng hoàng trong mối quan hệ. Anh bảo tôi anh nhờ nó làm cho công việc của anh và nó ở đây là vợ anh đó. Ý anh là tôi sẽ chỉ được lợi khi anh làm điều đó còn tôi thì không cần điều đó và thực tâm tôi không cần cái lợi như anh nói. Tôi không lợi dụng ai bao giờ và tôi cũng không nghĩ tới việc điều đó sẽ mang cho tôi lợi gì nên vì thế tôi không đồng ý. Hóa ra đàn ông chỉ lợi dụng vậy sao? Còn trong điều kiện ngay từ những ngày đầu là không ai trong gia đình của 2 bên được phép tham gia vào hoạt động của công ty. Vậy mà.

Có điều kiện đó cũng vì đi xem ở đâu người ta cũng nói : "từ khi quen nó là công việc của anh gặp trắc trở" chưa hết người ta cũng nói nếu cố lấy thì sẽ một trong 2 người sẽ phải chết. Và người ra đi là anh. Tôi đã cố gắng làm những việc có thể lúc đó hoàn toàn vì anh chứ chưa cảm thấy cái đau của người bị lừa dối, bị phản bội để rồi anh nói tôi một cách tàn nhẫn và miệt thị. Với tất cả nỗi đau của người bị phản bội, bị lừa dối và bị đối xử một cách tàn nhẫn thì còn gì để tôi phải nuối tiếc nhỉ. Và những gì tôi đang làm hiện nay chỉ còn là hoàn tất những phần việc buộc phải làm mà thôi. Và anh vì còn lại một chút tự trọng mà chịu đựng sự coi thường của tôi. Anh biết tôi coi thường và tôi cũng đã rất thẳng thắn nói với anh về suy nghĩ của mình đối với việc anh cư xử đã lấy đi toàn bộ suy nghĩ tốt đẹp của tôi về anh thì anh nói : "Tôi không quan tâm em nghĩ gì và tôi cũng không cần em nghĩ tốt về tôi. Tôi làm để không hổ thẹn."

Tất cả những điều anh nói và làm thì chưa có điều nào được hoàn chỉnh. Anh biết tôi là đàn bà nhưng lời hứa của tôi rất coi trọng nên vì thế tôi đã hoàn tất những gì tôi đã hứa từ ngày đầu khởi nghiệp. Còn anh thì chưa có gì để chứng minh điều anh nói vì mọi việc vẫn còn trong giai đoạn cực kỳ khó khăn và còn đang đối mặt với nhiều nguy cơ hơn.

Tôi không biết anh sẽ làm gì để có thể thực hiện lời hứa của mình ?? Tôi đang yên lặng quan sát và chỉ khi có vấn đề thì tôi mới lên tiếng. Vậy thôi.

Thứ Ba, 24 tháng 3, 2009

Sông sâu còn có thể dò......

Tôi đã có quyết định cho cuộc đời mình. Từ hôm trước tôi đã nói với anh là tôi sẽ rời công ty để ra ngoài làm. Anh đã thuyết phục tôi rằng mọi việc rồi sẽ ổn nhưng với tôi thì điều đó chỉ là 1 trong những lý do để tôi đi thôi. Và tôi bắt đầu thu xếp các công việc cần làm. Tôi biết không dễ để tôi có thể có được 1 công việc tốt trong thời điểm này. Tôi bắt đầu tìm cho mình 1 công việc ở nơi nào đó thật xa. Anh giữ được sự bình thường bởi khi tôi đã trả toàn bộ chứng từ và các giấy tờ có liên quan thì cũng là lúc tôi nhẹ lòng. Tôi chẳng thấy lăn tăn gì nữa. Tôi đã không thấy có nhu cầu gọi điện thoại, nhắn tin hay hỏi thăm anh nữa. Dần dần anh trở thành 1 người xa lạ. Ngoài những việc cần thì tôi không có liên hệ và tôi cũng chăng quan tâm nữa. Tối về nhà là tôi bật sang chế độ offline đỡ phải trả lời điện thoại hay tin nhắn. Còn 1 máy thì tôi block số máy của anh và rất lâu rồi anh không bao giờ liên hệ được với tôi bằng số máy đó. Đã có lần anh hỏi tôi dùng thêm số nữa, tôi nói không. Và điều đó là đúng vì tôi chưa thấy có nhu cầu dùng thêm số nào cả nhưng nếu tôi đi xa chắc tôi sẽ chuyển số máy. Một số tôi sẽ chuyển lại cho mẹ tôi dùng và tôi sẽ lấy 1 số khác vậy cũng là xong.

Bắt đầu từ 2 ngày nay tôi không thấy cần phải trao đổi công việc với anh nữa ngoại trừ những công việc bất khả kháng. Tôi đang bắt đầu đào tạo những nhân viên sẽ phụ trách từng phần việc và chắc nhanh nhất tôi cũng mất chừng 1 tháng. Tôi sẽ phải có một kế hoạch cho tìm việc và tôi cần một công việc thực sự để tôi có thể không quan tâm tới việc anh làm gì, với ai và ở đâu. Tôi cần điều đó để anh vĩnh viễn ra khỏi cuộc đời tôi. Bởi tôi càng ngày càng nhận thấy sự lừa dối của anh trong quan hệ với tôi qua những câu chuyện và cách thức anh làm việc. Ngay hôm nay tôi được một người bạn của anh và là 1 đứa em lên sửa máy tính và qua câu chuyện của cậu bé thì tôi đã nhận thấy những thông tin anh cung cấp cho tôi về cuộc hôn nhân miễn cưỡng này là không có thật. Mọi việc chỉ là do anh khéo tưởng tượng mà nên thôi vậy nên tôi đã nhắn tin cho anh : "Đôi khi nếu không nhờ những câu chuyện ngoài lề thì cũng khó mà biết được việc anh "bị phải cưới vợ" nhỉ. Buồn cười thật".

Anh đã nhắn lại : "Tôi không muốn nhắc lại chuyện này".
"Vậy sao? Vì làm gì có chuyện đó phải không anh! Hãy hưởng anh phúc đi. Và đừng ngoại tình nữa. Tôi và anh sẽ chỉ làm việc qua điện thoại và email nhé. Vậy là đủ thông tin với tôi rồi"
"OK"
"Cảm ơn anh về mọi việc. Anh có thấy vui không? Anh phải thấy vui chứ nhỉ. Mà thông tin anh cho em có nhiều điều không đúng nhỉ. Điều gì là thật là giả trên đời quả khó lường. Cuộc đời vẫn đẹp sao anh ạ. Có vậy mới biết cuộc sống muôn màu. "Sông sâu còn có thể dò chứ lòng người nào biết nông sâu mà tìm".

Anh đã im lặng không trả lời và đến tận chiều tối anh gọi cho tôi ko được vì tôi đã offline và anh nhắn cho tôi 1 tin : "Tôi biết em nghĩ gì nhưng tôi sẽ không lấy của Công ty 1 xu." Và khi tôi online trở lại tôi có nhắn trả lời : "Tôi nghĩ gì không quan trọng với anh. Tôi thấy vui thôi. Chắc anh cũng vậy. Tôi đang hoàn tất mọi công việc cần thiết và những công việc nào cần trong thời gian này hãy liệt kê để tôi setup lại 1 lần trước khi tôi rời công ty".

Tôi bắt đầu lang thang trong các trang tìm việc để tìm cho mình 1 công việc cụ thể. Và chiến dịch hoàn tất các vấn đề để khi tôi ra đi là không phải quay lại giải quyết những công việc đó. Nhiều việc quá vì toàn bộ các công việc văn phòng tôi đang làm toàn bộ và bây giờ tôi phải sắp xếp và ghi rõ mọi vấn đề. Phân tách công việc cho từng nhân viên khối lượng giấy tờ cần phải hoàn thành trong tháng và vào một ngày cụ thể họ phải xong các báo cáo. Như vậy là tôi đã xác định xong cuộc sống của mình. Có thể tôi vẫn làm ở HN nhưng anh sẽ được biết là tôi đi rất xa.

Chủ Nhật, 22 tháng 3, 2009

Lòng người khó tin

Tôi ngồi tĩnh tâm bên máy tính của tôi ở nhà. Sự tĩnh tại khiến tôi ngồi nhớ lại những việc đã xảy ra với tôi kể từ đầu tháng 1 đến nay. Và tôi nhận ra sự lừa dối của anh trong toàn bộ câu chuyện này. Có rất nhiều chuyện tôi đã lờ mờ nhận ra nhưng có lẽ vì tôi yêu anh nên đã bỏ qua những điều đó. Từ những câu nói dối thông thường. Từ cách thức vội vàng rời khỏi nhà tôi để đến nhà vợ bây giờ. Lúc về lại qua nhà tôi và khi có điện thoại thì tôi nghe được câu trả lời :"Anh đang về nhà. Có gì về anh sẽ gọi điện cho em". Và tới cách thức : "em mà cũng biết đau khổ à?" khi tôi hỏi :"anh có biết anh làm em đau khổ đến tột cùng ko?". Hay đã cười nhạo miệt thị khi những phút bên nhau :"em thật khéo". Tôi quan sát và nhận ra việc anh đã như thế nào với tôi trong suốt khoảng thời gian gần đây.

Trên thực tế tôi đã nhận ra anh và bản thân anh cũng thừa nhận anh có tính chi li hơn tôi và điều đó được thể hiện trong mọi hành vi cử chỉ. Trong thời gian quen tôi và làm việc cùng tôi mọi chi tiêu tôi đều căn trong số tiền lương định ra cho cả 2 và còn các khoản mua sắm. Tôi lấy làm lạ là mỗi khi anh buồn gia đình thì anh đều tìm đến tôi và thường xuyên đi với tôi dù trời mưa hay trời nắng mà chuyện buồn gia đình của anh thì thường xuyên và vì thế anh thường xuyên đi ăn cùng tôi bởi tôi biết anh giận gia đình vì những chuyện rất nhỏ. Tôi cũng sẽ quên nếu không có những câu của anh rằng : "mẹ tôi sẽ chăm sóc tôi nếu tôi về đúng giờ. Tôi đi ăn là vì em đấy chứ." Nghe những câu đó tôi được hiểu anh coi đó là vì tôi trong khi đó có những thời điểm tôi phải cố gắng hết sức về rất nhiều điều : 1. Về tài chính. 2. Về thời tiết. Tất cả những điều đó tôi đã làm được bởi chính tình cảm tôi dành cho anh nhưng tới bây giờ thì bằng 1 câu anh đã phủ nhận toàn bộ. Thôi chuyện nhỏ.

Chưa hết tôi là người luôn bảo vệ anh và nói đỡ cho anh mọi vấn đề còn anh thì sao : "Em có biết người khác nghĩ về em như thế nào không Kể cả nhân viên trong công ty." Tôi còn nghe được câu nói của anh "em có biết đàn ông nghĩ gì về em không?". Vậy là tôi hiểu. Tôi là một người linh hoạt , năng động và rất thẳng thắn nên đương nhiên tôi không thể được yêu quý lắm đâu. Nếu có yêu quý thì tôi chỉ được yêu quý vì tôi là người làm được việc thôi. Tôi biết đàn ông cần sự dịu dàng, vâng lời. Còn tôi thì không. Có chính kiến và biết rõ những việc mình cần làm nên việc cần có 1 người quyết định thay là không có. Ngay trong công việc với anh hiện nay cũng vậy, tôi đã để cho anh quyết định nhiều việc nhưng quyết định của anh thường ko đúng và mang theo khá nhiều bực mình.
Mọi người có biết là anh đã nói gì với tôi ko? Anh bảo tôi là : "trước sau gì chuyện này cũng phải xảy ra". Anh trăng hoa, ngoại tình trước và sau hôn nhân chưa quá 1 tuần. Điều đó tôi là người biết rõ nhất vì chính tôi là người anh ngoại tình với mà. Vì anh đâu có xa tôi được đâu, anh luôn thấy vui khi tôi vui và phát điên khi tôi cáu. Tôi là người thụ động và tôi cũng muốn xem sự phản bội của đàn ông tới đâu. Nên dù là cãi nhau rất to và đã quyết định xong mọi việc nhưng khi tôi bỏ đi anh luôn là người kéo tôi lại và hôn. Tôi im lặng để anh hôn vì tôi cũng ko tin vào tình cảm của anh với tôi có những việc mà cho tới bây giờ tôi không thể ra đi được ngay. Công việc, tài chính mọi việc đều có liên quan với nhau. Tôi đứng lên bây giờ thì mất nhiều cơ hội để làm. Anh rất biết điều đó nên anh phải xuống nước với tôi. Tôi hiểu rất rõ điều đó và tôi biết khi anh đủ lực rồi thì chắc anh sẽ đối xử với tôi khác đấy. Ai nghe câu chuyện của tôi cũng nói anh đang lợi dụng tôi. Anh nhắn tin bảo không thèm một xu. Tôi thì buồn cười vì chuyện ko thèm 1 xu của anh. Anh sẽ xử sự như thế nào khi có lợi nhuận nhỉ? Tôi thấy rõ là anh sẽ như thế nào. Lúc đó gia đình cần tiền, có con rồi mà ko thèm 1 xu sao? Tôi để xem câu chuyện ngày hôm nay phải ít nhất 2 năm nữa mới xảy ra.

Tôi trả anh toàn bộ các giấy tờ có liên quan tới công ty cũ của anh. Dù anh đã nói bán cho tôi rồi và nói rằng nó là của tôi. Tôi trả toàn bộ và không có ý quan tâm tới nó. Dù là rất bực mình nhưng anh vẫn hôn tôi, vẫn nói với tôi những lời ngọt ngào kèm theo cay đắng là chấp nhận. Tôi ko nói gì anh mang toàn bộ hồ sơ sang phòng anh và cất đi. Tôi ngồi làm các giấy tờ vì tôi cũng đã nói với anh nếu anh thực sự điều hành được công ty tôi sẽ chuyển lại để anh làm và tôi đã được mời đi làm ở chỗ khác. Anh đồng ý theo kiểu tự ái "Ừ thích thì đi đi để đấy tôi làm". Tôi không nói gì và thực sự tôi hiểu tôi nên đi là tốt nhất. Anh đã chuẩn bị để đi rồi nhưng vẫn quay lại phòng tôi để đưa các giấy tờ thanh toán và rồi khi tôi ko để ý thì anh đã hôn tôi ngấu nghiến như những ngày xưa. Tôi vẫn im lặng ko phản ứng. Tôi đang được hưởng mà nhưng tôi nói anh đang sai rồi đấy. Anh nói: "Tôi vẫn là tôi mà". Anh sai rồi, anh đang vi phạm thì anh im lặng nhưng vẫn không dừng những nụ hôn của anh. Ngày trước anh hôn tôi như thế nào thì bây giờ vẫn vậy. Sự ăn vụng có vẻ vẫn ngon hơn. Anh cũng khiến tôi muốn được anh hôn vì anh có nụ hôn rất ngon và sao lại không nhỉ cứ hôn đi vì nó vốn là của tôi mà. Tôi ngắm anh hôn tôi và nhận thấy hình như đàn ông chuyện có gia đình là chuyện có gia đình, chuyện phản bội là chuyện đương nhiên và bạc tình thì cũng không có gì là lạ. Chuyện gì rồi cũng tới lúc kết thúc. Cơn mưa những nụ hôn của anh cũng đến lúc bớt. Tôi nhìn anh vẫn ko lên tiếng cho tới khi anh bảo tôi : "Sao trở chứng vậy?". Tôi vẫn ko nói gì kỳ lạ phải ko. Chắc mọi người nghĩ gì về tôi nhỉ ? Người đàn bà xấu phải ko? Tôi không tự bào chữa cho mình nhưng anh đã từng bảo tôi chưa có ai khiến anh thèm muốn như em. Câu cửa miệng của đàn ông và
anh cũng đã từng bảo tôi là anh sợ anh nằm bên vợ mà chỉ nghĩ về em. Chuyện thật buồn cười. anh bảo luôn nói với tôi đi cùng anh khắp nơi trong công việc trừ khi anh đi với những cô bạn gái. Và tôi đang cười vì vợ anh muốn được anh đưa đi cùng như vậy thì không được. Và liệu những cô bạn gái của anh sau này như thế nào nhỉ chắc sẽ lại được hưởng những nụ hôn ngọt ngào của anh như tôi phải không.

Điều mà tôi ghi ngày hôm nay cũng muốn để sau này tôi muốn anh ghé qua blog này đọc những dòng tôi đã ghi từng ngày khốn khổ trong suốt 3 tháng đầu năm. Sự phản bội, bạc tình, tàn nhẫn đến trơ tráo của anh đối với cả tôi cả người mà đang cung cúc tận tụy vì anh và được gọi là vợ đấy. Tôi thấy thương thay cho phận đàn bà.

Tôi sẽ quan sát và ngắm anh trong cuộc sống. Và kể từ hôm qua trở đi tôi đã quyết định ko giữ liên lạc với anh nữa. Mọi khi anh ra khỏi Công ty là tôi thường xuyên liên lạc để xem anh đi có an toàn ko? Đã ăn trưa chưa, có đói không? Và liệu đi giao dịch có mang theo đủ tiền ko? Nhưng hôm qua có 1 lúc tôi nhớ tới điều đó và đã bỏ được thói quen đó. Tôi đã không liên lạc trong suốt ngày hôm đó và tôi biết anh sẽ gọi cho tôi khi đi qua nhà tôi. Quả đúng vậy. Tôi để máy trong túi nên cũng ko biết có điện thoại cho tới khi bạn tôi gọi điện vừa đúng lúc tôi vào nên biết có nhắn và gọi lại nhưng anh ko nghe máy. Vì tôi biết lúc đó anh cùng nhân viên đi giao hàng và tôi sợ là có chuyện gì xảy ra nhưng đã ko có gì xảy ra cả. Thật tốt. Tôi tắt máy ngồi online và nhắn tin với bạn tôi. Một tối vui vẻ và không có gì xảy ra. à tôi thấy như vậy lại hay và tôi cũng sẽ áp dụng trong suốt thời gian làm việc còn lại với anh.

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2009

Anh là ai?

Tôi không thể nào không ghi lại một ngày thật tồi tệ. Hôm qua là ngày giải ngân đây. Tôi phải hoàn tất một loạt các thủ tục với các bên có liên quan chưa kể tôi phải xem các báo cáo tài chính. Mệt mỏi nên tôixuống để xem đơn hàng như thế nào thì tôi nghe thấy có đơn hàng của vợ anh. Tôi không chịu nổi cái cảm giác anh đưa cả gia đình vào trong công việc. Tôi bực mình và khó chịu nên tôi đã nhắn tin yêu cầu anh không cho vợ vào làm và thực tế tôi không muốn nghe thêm bất cứ điều gì vì tôi đã được biết vợ anh chính là một trong những nguyên nhân để công ty của anh bị lụn bại. Và ai cũng nói rằng vợ anh là người mang tai họa đến. Tôi đã không đồng ý với cách thức không làm theo các điều kiện đã thỏa thuận của anh. Anh ta đã nhắn tin và nói anh ta cần sự hỗ trợ của mọi nguồn lực cho công việc và nếu nghĩ thế thì giải tán đi. Tôi càng bực mình bởi anh ta luôn là người nói ra đi và thực sự là như vậy. Tôi đã cười ra nước mắt khi anh ta nói :"Làm gì thì làm". Và tôi đã cười trong tin nhắn rằng sao không nói câu :"Ngu thì chết". Anh ta nói suy nghĩ được vậy thì tôi không còn gì để nói nữa. Vậy là hết. (19.03)

Và hôm nay tôi đã nhắn tin về mọi điều và tôi sẽ đi để tìm việc và để bắt đầu mới cho cuộc đời mình. Tôi đã nói xong và tới bây giờ tôi thấy ko còn gì phải giữ ý hay nghĩ tốt về nhau nữa nên tôi không còn giữ anh ta khi anh ta bảo anh ta đi và tôi đồng ý điều đó. Anh ta đã từng đề nghị tôi làm cùng với anh ta những tới bây giờ tôi cũng ko muốn làm cùng với anh ta nữa rồi nên tôi đồng ý việc anh ta sẽ ra đi và anh ta sẽ làm xong thị trường cho tôi thì anh ta đi. OK. Tôi không giữ anh ta làm gì cho mệt. Mệt mỏi quá rồi và vì thế có lẽ đến khi thành công thì cũng là lúc tôi và anh ta sẽ không còn liên quan gì nữa. Tôi đã thấy nhẹ lòng và không còn gì phải quan tâm nữa.

Thứ Tư, 18 tháng 3, 2009

Ngày ấy (Phần 1)

Nhớ lại ngày chúng tôi quen nhau cũng nhờ internet và sự cô độc. Ngày đó tôi rất buồn về gia đình. Tôi không hợp với mẹ nên rất ít khi tôi về nhà sớm mà thường làm việc tại cơ quan đến tận khuya mới về. Tôi nhớ có hôm mùng 8.3 mà tôi ngồi làm tại văn phòng công ty rất muộn ra đường thấy mọi người đi chơi thấy chạnh lòng quá. Dù tôi đã rất lâu rồi không còn yêu ai nữa và cũng không quan tâm tới ai nữa nhưng cũng không thoát khỏi suy nghĩ thường tình. Và tối đó tôi đã tìm tới một trang tìm bạn đó là e-tinhyeu. Tôi vào và lang thang trong trang đó và tôi đã đăng ký. Trong suốt thời gian đầu tôi còn hay vào những chỉ gặp những người ăn nói đề cập tới các vấn đề rất thẳng thắn là làm bạn tình sau đó là sự thất vọng của tôi. Vì thế phải gần 5 tháng tôi như rất ít vào thỉnh thoảng để khỏi quên pass tôi đã vào kiểm tra thấy thư làm quen của mọi người thì gần như tôi không trả lời chỉ đọc để biết. Và tôi cũng tự nhận thấy việc làm quen qua mạng là trường hợp gần như hy hữu để tìm được một người đồng cảm với mình. Và tới một hôm tôi nhận được một lá thư làm quen rất ngắn gọn : "Tôi muốn được làm quen với bạn. Nếu đồng ý xin liên hệ theo abc@yahoo.com" Tôi đọc các thông tin về anh thì tôi nhận thấy anh là người lang bạt kỳ hồ, đi nhiều, hơn tôi mấy tuổi và có đôi mắt màu nâu, màu mắt tôi rất thích. Lúc đó tôi thấy hay hay và tò mò nên đã trả lời theo địa chỉ anh cho và chúng tôi đã có những lá thư rất vui và anh thể hiện là rất dễ chịu. Anh xin tôi nick chat và tôi đã cho anh nick chat để anh add và và chúng tôi đã có những buổi chat, nói chuyện đến 2 -3 giờ sáng. Câu chuyện của chúng tôi thỉnh thoảng lại ngắt quãng. Anh gọi điện thường xuyên cho tôi hôm nào cũng vậy. Tôi đi làm và hình như yêu đời hơn. Mỗi lúc cần anh lại gọi điện nói chuyện với tôi và trong suốt 3 tháng liên tục chúng tôi chỉ nói chuyện điện thoại và nhắn tin. Tôi đã không chịu gặp anh dù anh đề nghị rất nhiều nhưng thực lòng tôi chưa bao giờ tin vào mối quan hệ quen qua mạng và tôi đã đọc nhiều câu chuyện về lợi dụng và lừa tình qua mạng nên tôi không tin dù tôi nghĩ là tôi đã nhớ anh rất nhiều. Quen giọng nói của anh, cách tinh nghịch cùng những tin nhắn đánh thức vào buổi sáng. Thành thói quen hôm nào cũng vậy ở trên mạng hay ở nhà tôi thường xuyên chờ tin offline của anh. Mỗi ngày tôi thấy nhớ anh hơn, cách thức ngọt ngào của anh.
Nhưng rồi cũng có vết gợn. Anh là người rất hay đi công tác và mỗi lần đi xa nằm ở khách sạn là anh lại nhắn tin, gọi điện cho tôi và một hôm anh đang gọi điện cho tôi thì nghe thấy bạn anh vào và nói rất to : "đang có cô đứng ở cửa đợi đây này". Anh cười bảo tôi tụi nó trêu anh đấy. Anh làm gì có ai. Tôi cười bởi tôi hiểu là chuyện đó có thể có thực và tất nhiên tôi không mong đợi gì ở câu chuyện này nhưng vì sao mình không hy vọng chứ. Nói chuyện 1 lát anh chào tôi anh bận và khi rảnh anh sẽ gọi cho tôi. Và tôi vâng nhưng thành thói quen bao giờ tôi cũng chờ anh tắt máy rồi mới bỏ mý và lần này tôi đã nghe được câu chuyện của anh với người bạn lúc trước : "Đứa nào thế?" "À một con giám đốc nhân sự - giỏi phết đấy". Câu chuyện bị cắt ngang do anh tắt điện thoại, tôi nghe xong và được hiểu anh đánh giá về tôi như thế nào và cách anh gọi tôi như thế nào sau lưng. Tôi chạnh lòng và nghĩ cũng thật hay như vậy sẽ biết người kia tôn trọng mình như thế nào khi vắng mặt và tôi đã định quên anh đi.
Quả là không dễ quên vì cái giọng ngọt ngào của anh, lập luận của một phụ trách kinh doanh thật không dễ. Tôi lại quên mất cái giận và lại chìm đắm trong suy tư và nhớ về người đàn ông mà suốt 2 tháng qua tôi đâu có biết mặt. Anh lại đề nghị gặp mặt và tôi nghĩ :"cho người ta một cơ hội có nghĩa là cho mình một cơ hội mà" và vì thế tôi đã đồng ý. Chúng tôi sẽ gặp nhau ở quán cà phê và sau buổi làm việc muộn của tôi lúc 8.00. Ngày gặp là ngày 26.09. Tôi cũng ko thấy hồi hộp gì và cũng ko rõ là anh sẽ như thế nào nhỉ ? Có giống những gì anh nói và viết trong profile ko? Tôi tò mò và có vẻ khá hồi hộp cho cuộc gặp mặt này. Tôi chỉ kịp ghé qua nhà cất máy tính và đi đến chỗ hẹn. Ai đã đi đến chỗ hẹn với 1 người lạ chắc cũng có cảm giác như tôi : không hiểu chuyện này có thật ko nhỉ? Anh ta như thế nào? Và nó cứ kỳ lạ làm sao đó. Tôi biết anh đã ngồi ở đó đợi tôi vậy mà sao tôi loay hoay mãi ko tìm ra được quán cà phê 88 VTS. Tôi lại phải gọi điện cho anh, anh nói : "em quay lại đi, anh đã ở quán rồi mà". Quay lại tôi nhận ra anh đã đứng ra đón tôi, hơi luống cuống tôi đưa xe cho anh dắt lên. Tôi lên giống như cô gái mới biết yêu thì phải hơi run, ngồi nói chuyện mà cứ ngượng ngượng còn anh thì ko vậy. Sự chủ động, sự ngọt ngào khiến tôi bình tâm trở lại nói chuyện bình thường và tôi nhận ra anh không giống những gì anh nói :
1. Anh trẻ hơn độ tuổi nêu trong profile
2. Trông anh thiếu mất sự chỉn chu của người quản lý
3. Anh cầm theo một cái cặp rất to -
4. Tóc tai thì dựng ngược
5. Anh nhỏ bé
6. Xe máy anh đi các bộ phận nó kêu to hơn còi
Tôi tự hỏi nếu 1 phụ trách KD giỏi mà lại như vậy ? Điều đó có nghĩa là anh có điều gì đó giấu không thể hiện ở đây ngoài sự ngọt ngào như thường lệ. Anh lấy một tờ giấy và hỏi tôi có biết anh sẽ viết gì ko? Tôi nói không biết và anh viết ko cho tôi biết và gấp lại đưa tôi về nhà hãy đọc. Tôi không nói gì nhưng tôi nhận được những nụ hôn ngọt ngào bất ngờ của anh khi đưa tôi về. Anh có 1 nụ hôn khó quên. Sau này thì tôi mới biết đó là phương thức anh thường làm quen.

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2009

Hiểu rõ thêm về 1 con người

Hôm nay tôi đã bình tâm hơn sau khi trải qua một đêm cùng cực. Ngày hôm qua tôi nhận được lời nói phũ phàng của anh :"Tôi chưa bao giờ yêu cầu em phải tốt với tôi". Trời ạ, cơn đau đầu lên đến cùng cực. Tôi cố gắng không gào lên vào mặt anh là : "anh là kẻ khốn nạn". Đến chiều lúc làm việc về kế hoạch công việc mới anh đã khiến tôi không thể không nói :"Tôi sắp không chịu được nữa rồi". Và cho tới lúc về tôi biết anh cố gắng để qua làm trở lại bình thường nhưng với tôi vậy là hết. Tôi quyết định mọi việc là số 0. Tôi đã nhắn tin cho anh hỏi thẳng về những việc : phụ tình, về đối nhân xử thế. Ban đầu anh còn dám nhắn tin trả lời về sau sự thật tàn nhẫn quá anh không dám đối diện với sự xấu xa của chính bản thân mình. Tôi hiểu rằng anh luôn cho là mình tử tế lắm nhưng thực tế thì sao đây. Với chính người đã rất tốt với anh vì chính anh còn nói : "em còn vượt quá chữ RẤT tốt rất nhiều" mà anh còn đối xử tàn tệ vậy thì thử hỏi còn gì để quan tâm nữa đây. Sự tàn nhẫn của anh không còn gì tả nổi bằng bút nghiên. Trong vòng 3 tháng anh trở thành 1 người đàn ông : phụ tình, ăn cháo đái bát. Nhưng lời anh nói : "nhất ngôn cửu đỉnh", "Quân tử phi lượng tiểu" bây giờ đã không còn nữa rồi. Anh trở thành người cũng nhặt những đồ lặt vặt về cho gia đình, anh cũng trở thành người bắt đầu căn ke từng đồng một. Vậy mà .... toàn những lời nghe thì có vẻ là hào hoa phong nhã, nào là quân tử vậy mà .....?
Tôi tự hỏi điều gì đã khiến anh trở thành như vậy???

Thứ Sáu, 13 tháng 3, 2009

Hậu cảnh

Ngồi nhớ lại những gì xảy ra với tôi trong 2 ngày qua tôi không thấy có 1 xúc cảm gì. Tôi nhận được từ anh những thông tin mà khiến tôi tự hỏi vậy thì thực tế anh là ai? Anh là kẻ phụ tình, bạc tình hay chỉ đơn giản anh là người không xác định được anh cần gì trong cuộc đời này. Tôi không muốn tự hỏi nữa và tôi đã có thể không cần biết anh đang làm gì nữa rồi. Tôi nhớ khi tôi nói rằng tôi sẽ xếp gọn ký ức để sống bình yên và tôi nhận ra trong suy nghĩ của anh không có tôi trong đó đồng thời tôi không còn gì phải áy náy nữa. Anh đã gọi cho tôi và nói : "Đừng nghĩ như vậy bởi anh không để lộ suy nghĩ của mình thôi và người cho anh động lực để làm việc và sống bây giờ là em đấy". Tôi nghe không phản đối và phản đối gì bây giờ. Tôi không còn cái cảm giác tại sao mình lại tự ái và không giữ được hạnh phúc có trong tay nữa rồi bởi anh đã nói những điều khiến tôi hiểu tôi và anh sẽ vĩnh viễn xa nhau.

Điều mà tôi tự hỏi vì sao một người như anh mà lại có cách ứng xử của kẻ phụ tình và điều tôi phẫn nộ hơn cả là anh đã quyết định một việc chỉ biết chính anh mà không cần biết đến những ảnh hưởng có thể có
do quyết định đó. Tôi đã nói rất thẳng và anh biết chính xác tại sao tôi nói câu nói đó. Tôi thực sự đã lấy làm tiếc vì đã nhìn nhầm người bởi tôi không nghĩ 1 người có tính cách như anh lại có cách xử sự không đáng mặt đàn ông và lại tàn nhẫn với chính người không làm hại mình và chỉ mang điều tốt đến cho mình trong khi đó anh đã từng chịu hậu quả từ chính người là vợ của mình bây giờ. Và bây giờ anh lại tiếp tục chịu hậu quả về những quyết định của mình. Tôi thấy thật nực cười và cũng chán bởi chẳng lẽ người đàn ông mà tôi tin tưởng lại vậy ư? Chán nhỉ.

Tôi không còn muốn nói chuyện với anh như ngày nào nữa. Anh thì vẫn vậy vẫn hoa lá cành với tất cả các cô gái vây xung quanh. Có vợ thì vẫn có thể nhắn tin và nói những lời yêu thương với mọi người. Tôi ngày trước đã từng nghĩ anh là người chỉ vui vẻ trong thoáng chốc chứ ko thể nghĩ đó là bản chất :"nửa nạc nửa mỡ" của anh để ai cũng hy vọng và chờ đợi. Ai anh cũng bảo có trách nhiệm, ai anh cũng nói sẽ tốt với họ vì họ đã tốt với anh từ việc nhỏ bé thôi. Nhưng tôi đã nhận ra một điều anh chẳng tốt với ai cả khi đến chính bản thân anh anh còn chẳng trân trọng thì anh biết trân trọng ai bây giờ. Tôi tự nhiên thấy anh chỉ vì chính bản thân anh thôi chứ không có vì ai hết. Tôi thấy kỳ lạ.

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2009

Những ngày vất vả .....

Hôm nay chúng tôi gặp trục trặc trong công việc. Tôi ko biết nói gì và chỉ biết ngồi nhìn anh tìm hướng thoát. Tôi chỉ còn biết nói với anh về suy nghĩ là giá như anh nghĩ xa hơn cho Công ty, giá như anh đừng nghĩ vì bản thân nhiều quá. Giá anh lấy được một người vợ ít nhất được lời ăn tiếng nói, nữ công gia chánh hay chí ít nó không làm ảnh hưởng tới sự nghiệp của anh, ảnh hưởng tới phần âm thì có lẽ em cũng ko nói gì. Khi trước em nói thì anh lại cho là ghen nhưng giờ đây thì sao đây? Sự việc thấy rõ chưa, bắt đầu có nhiều khó khăn và em hy vọng vợ anh không là một trong những nguyên nhân làm cho Công ty khó khăn. Vì sao đã biết vậy mà anh còn như vậy? Em thấy tiếc cho anh. Anh ngồi nhìn tôi lặng lẽ không nói một lời nào bởi những điều tôi đang nói là rất đúng và anh thừa nhận ngay cả trong đời sống vợ chồng anh không có nguồn cảm hứng khiến cho cuộc sống rất chật vật.

Tôi thương cho anh và thương cho chính bản thân tôi. Giá như ngày đó tôi không vì chút tự ái nhưng quả thật cũng không biết thế nào là đúng mà

Thứ Ba, 10 tháng 3, 2009

Hạnh phúc hay đau khổ

Nhìn anh ngày một gầy rộc người đi. Anh nói suốt từ hôm cưới xong không hôm nào anh được ngủ ngon. Tôi không rõ thực hư như thế nào nhưng tôi chỉ thấy ở anh là sự xộc xệch, ăn uống thất thường. Tôi không rõ nên thương anh hay không thương anh nữa bởi anh có thương tôi đâu. Hôm qua tôi và anh đã có cuộc cãi nhau kinh khủng khiếp anh thể hiện sự tàn nhẫn của mình bằng từng từ ngữ, ánh mắt với tôi vì những chuyện mà tôi không chấp nhận được. Anh đã bị chạm tự ái tôi hiểu ở vào địa vị anh chắc tôi cũng vậy thôi. Điều mà tôi biết chắc anh rất thương tôi bởi mỗi lần như vậy xong anh lại ân hận. Anh nhắn tin cho tôi sau đó :"anh thương yêu em hơn cả bản thân anh nghìn vạn lần". Anh nói anh yêu tôi. Anh rất muốn có tôi và đó chính là điều mà tôi hiểu lúc trước vì mỗi vài lý do mà anh đã có những quyết định mà giờ đây anh phải làm theo quyết định đó. Tôi không biết những gì tôi được hưởng ngày hôm nay sẽ là như thế nào? Tôi cần anh thể hiện bằng chính hành động và điều đó anh đã đồng ý mọi công việc cũng như thành quả từ công việc chung sẽ không có liên quan chút nào tới vợ anh. Và tôi có đề nghị anh viết rõ ràng bằng văn bản, anh nói em có trong tay mọi điều để có thể làm được điều đó mà.

Tôi không nói gì và tôi biết anh rất vui khi có tôi làm việc cùng. Hàng ngày anh rất nỗ lực để dậy sớm để làm cuộc cá cược với tôi mà. Tôi cũng thấy vui vui bởi nếu không vậy chắc tôi cũng khó có thể duy trì được tình trạng này lâu. Tôi rất mệt vì tâm lý và sức ép công việc. Nhiều việc quá và thực sự thì tôi đã nỗ lực hết sức để vượt qua giai đoạn khủng hoảng này.

Thứ Bảy, 7 tháng 3, 2009

Women's Day

Sáng nay tôi vẫn dậy sớm đi làm bởi cá cược mà và tôi ra cổng lúc 7h30 và anh lại thua cuộc. Tôi đi trước và đến công ty. Mọi việc thật bình thường nhưng hôm nay tiến độ công việc khác. Anh năng động hơn sau nhưng phân tích của tôi về tình hình thực tế của Công ty và anh đã quyết định đưa ra nhưng chiến lược mới nhằm mở rộng thị trường và đảm bảo chất lượng. Tôi chỉ nghe xem tình hình ra sao. Tôi không tham gia vào nhiều lắm chỉ đơn giản nói :""Triển khai công việc nhanh hơn, chậm và chưa đạt được kế hoạch dự kiến". Tôi tặng anh món quà như đã hứa. Tôi biết anh rất thích quà tôi tặng anh và háo hức để có nó. Tôi không biết nói gì với anh và tôi cũng không hiểu là người vợ của anh sẽ làm gì nhỉ? Anh rất tránh né nói đến vợ anh và ở công ty không ai không biết anh đã mua dây buộc mình như thế nào. Và vì lẽ đó mọi người cảm thông với việc anh ăn mặc còn xộc xệch hơn ngày chưa lấy vợ. Tôi không quan tâm tới anh nữa và có lẽ về tất cả tôi cố gắng để chỉ làm công việc cho tốt mà thôi.

Anh gặp tôi và nói :"ngày mùng 7.3 nên có ý tặng hoa cho chị em trong công ty và mời mọi người đi ăn". Tôi đồng ý bởi đó cũng là sự gắn kết của các thành viên trong công ty. Tôi ra ngoài không nói chuyện với anh bởi thực sự vào những ngày này tôi đã rất cố gắng để giữ hòa khí và không tạo bất kỳ 1 vấn đề gì có thể phát sinh được mâu thuẫn. Tôi cố gắng và đã rất cố gắng để cười để nói, để chia sẻ thông tin. Tôi cố gắng để không bật khóc khi nghĩ tới sự bạc tình của anh, tới sự tàn nhẫn mà tôi chưa từng gặp trong đời. Tôi không muốn nói tới việc ai cũng hỏi tại sao anh lại có quyết định như vậy? Chuyện đùa như thật nhỉ!

Thứ Sáu, 6 tháng 3, 2009

Hành vi chỉ có thể đánh giá vào đúng thời điểm thì mới coi là quan trọng

Tôi viết những dòng này trong sự vô cảm. Tôi không buồn, không vui. Tôi đã thẳng thắn với anh rất rõ ràng. Sắp đến sinh nhật anh, tôi vẫn mua một món quà nhỏ tăng như với 1 người bạn. Và tôi lại nhớ tới những lời nói tàn nhẫn của anh khi nói đến những món quà anh nhận từ tôi :"Anh sẽ trả em không thiếu 1 thứ nào và khi nào anh trả lại em thì cũng có nghĩa là anh đã quên em". Nghe những lời này cay đắng nhỉ. Vậy có nghĩa là sao? Anh chỉ cần vào lúc này và anh đã xác định xong thời điểm trả tôi có nghĩa là lúc đó tôi và anh là hết tình hết nghĩa. Anh nói vậy có nghĩa là anh chỉ cần khi anh khó khăn thôi còn khi anh hết khó khăn thì anh hết cần ?

Bạn tôi đã nói đúng :"Hành vi chỉ có thể đánh giá vào đúng thời điểm thì mới coi là quan trọng thôi. Chứ ngoài thời điểm đó thì hành vi đó chỉ là bình thường". Tôi nhớ câu nói này và lại nhớ tới những gì anh nói với tôi về những việc đã qua. Ạnh coi đó như một việc rất bình thường và không có gì đáng quan tâm cả. Tôi không hiểu anh nghĩ gì khi nói với tôi theo cách đó. Tôi đang làm rất vất vả và tôi đã phải hết sức cố gắng để vượt qua cái tôi của mình để chèo chống và trụ vững ở những thời điểm tôi tưởng không qua nổi.

Tôi cũng hy vọng ngày mà anh trả tôi những kỷ niệm càng đến nhanh điều đó cũng có nghĩa là tôi sẽ nhẹ nhàng thanh thản ra đi. Kể từ sau khi tôi nhận được những câu nói đó của anh và sự thừa nhận của anh mình là kẻ bạc tình, tôi thấy nhẹ tâm thế. Nên mỗi khi anh kể chuyện về con người anh, về những bệnh tật hay dằn vặt của anh tôi cười bảo anh về chia sẻ với vợ đi và ốm đau bảo vợ chăm sóc anh à" thì anh lại cáu nói :"Không nói với em nữa". Tôi cười bởi tôi nhớ một lời khuyên :"bạn hãy cẩn thận để sự giúp đỡ của bạn không trở thành việc can thiệp quá sâu vào cuộc đời của người khác". Kể từ đó tôi không muốn nghe thêm, biết thêm về những việc xảy ra với anh dù tôi biết anh vẫn nhắn tin cho những cô gái ngưỡng mộ anh trong khi nằm bên vợ. Thực sự tôi đã tìm cách để không có liên quan nhiều lắm và cố gắng mọi việc chủ yếu trao đổi bằng điện thoại. Còn anh bây giờ không còn tìm đến tôi nữa vì anh biết tôi không muốn nghe và nói chuyện với anh. Anh trốn tránh sự thật tàn nhẫn mà anh đã làm. Thật tệ phải không.

Có còn hay không niềm tin ?

Tôi đã tự hỏi niềm tin của tôi còn hay không? Trước kia tôi cũng gặp nhiều người không tốt với tôi nhưng họ là người lạ và những gì họ đối xử với tôi để họ tranh giành quyền lợi, đặc quyền và đôi khi chỉ vì sự đố kị. Nhưng có lẽ bởi tôi vẫn tin là vẫn có người tốt vì tôi cũng gặp rất nhiều người tốt giúp tôi trên đường đời. Thời gian trước tôi gặp khả nhiều trở ngại trong công việc, có lẽ bởi chính vì tôi không có sự tham vọng nhiều lắm nên tôi làm mọi việc rất thoải mái vô tư. Tôi nhớ khi mọi người nói tôi phấn đấu để trở thành một người quản lý hay lãnh đạo tôi cười bởi thực sự tôi chỉ mơ ước tôi là một người giỏi trong công việc có khoản thu nhập tốt để lo toan cuộc sống bản thân và gia đình, có một người đàn ông của tôi và một gia đình bé nhỏ chan hòa tiếng cười. Nhưng hình như ông trời trớ trêu hay tại tính cách của tôi? Người ta bảo tính cách tạo nên số phận. Điều này chắc đúng với tôi bởi tôi không cam chịu là một người dốt nhưng cũng không phấn đấu trở thành là người rất giỏi và nói chung tôi là người làm được việc. Việc gì đến tay tôi đều xử lý được và giải quyết rất gọn gàng. Mọi người nói tôi là một người thông minh, nhanh nhẹn, hoạt bát. Với tôi mọi việc rất rõ ràng, tôi không có gì khuất tất trong suy nghĩ hay trong công việc có lẽ vì thế nên tính tôi rất bướng bỉnh. Trong tình cảm tôi cũng vậy, tôi không có suy nghĩ đến ai khi tôi đã xác định được người tôi cần chăm sóc. Và điều đó anh biết rất rõ.

Đến bây giờ anh là người đã lấy đi của tôi niềm tin vào cuộc sống và con người. Tôi đã rất tin anh vì anh cũng rất thẳng thắn đến nghiệt ngã nhưng anh đã sống không thành thật với tôi. Anh tham có lẽ bản chất cố hữu của con người. Anh vừa muốn có tôi vừa muốn được đầy đủ chữ hiếu với gia đình, họ tộc. Anh nói được nhưng không làm được. Hôm nay tôi đã nói điều đó với anh có lẽ bởi sự hội tụ bực bội và mất lòng tin ở anh. Mấy hôm nay tôi khá điềm tĩnh với anh, công việc xử lý gọn gàng. Tôi vẫn cười nói trêu đùa anh và anh đã có lại tiếng cười với tôi bởi anh đã xin tôi hãy cho anh động lực, sinh khí để làm việc. Tôi biết anh cần sự bình thường của tôi, anh rất sợ sự lạnh nhạt, thái độ bình thản của tôi khiến anh càng ngại gặp. Tôi chủ động giữ bình thường để anh điều hành công việc một cách thuận lợi. Và mấy hôm nay hôm nào anh cũng đi làm trễ khiến rất nhiều công việc trễ theo. Để thay đổi tôi đã cá cược với anh nếu anh đi qua nhà tôi đúng 7h30 thì tôi sẽ thua và ngược lại. Anh đồng ý. Tôi về nhà và cố học cách quên những tin nhắn, điện thoại của anh vào buổi tối, ban đêm trước khi đi ngủ. Và mấy ngày gần đây tôi chơi trò chơi suốt để quên và làm việc đến 2 - 3 giờ sáng. Nằm xuống là ngủ luôn. Sáng nay vì cuộc cá cược này tôi đã dậy từ 6h45 và đi làm lúc 7h25 ra khỏi cổng tôi gọi cho anh thì thấy giọng ngái ngủ và anh vẫn thành thật là mới ngủ dậy. Tôi cười nói :"Anh nói được nhưng chẳng bao giờ làm được như đã nói vậy em đi làm đây". Tôi đến công ty, đến sớm quá vì dự định ra khỏi nhà sớm để ăn sáng cùng anh mà nên đến nơi mới 7h50 phút. Chưa có ai đến. Tôi đã ngồi nhắn tin cho anh :"Em biết anh mệt do việc vừa tổ chức hôn lễ, chuẩn bị cho cuộc sống riêng vừa phải lo công việc. Bây giờ anh sống trong hạnh phúc gia đình yên ấm rồi nên anh triển khai công việc anh nhé. Hiện nay KD & SX anh là chủ đạo nếu sếp uể oại thì nhân viên cũng ảnh hưởng. Làm DN cho mình nên phải cố gắng thôi. Anh đi đúng giờ như anh đã nói để tạo không khí làm việc cho anh và cho nhân viên của anh. SX không có anh thì không làm được gì cả và quá nhiều khó khăn. Em đang rất cố gắng dù rất mệt vì công việc, đối tác, tài chính và không có chỗ dựa tinh thần vì anh đã lấy mất niềm tin của em vào cuộc sống và con người. Em hy vọng với sự quan tâm của em như một động lực nho nhỏ cho anh. Anh hãy cố gắng nhé. Một ngày tốt lành".

Một tin nhắn đầy đủ ý và anh đã nhắn lại :"anh sẽ cố gắng. Cho anh 1, 2 ngày". Và vì mọi người gọi hỏi ý kiến tôi về việc không có ai sửa máy móc khiến không có việc cho nhân lực nên tôi phải gọi điện cho anh không được. Anh gọi lại cho tôi và tôi đã nói thẳng suy nghĩ của tôi :"Em đã cố gắng để bình thường. Không dễ gì mấy ngày nay mọi việc có thể bình thường. Anh đã hạnh phúc và bình yên hơn em. Anh ko phải vật lộn với chính bản thân còn em đang phải đấu tranh với những suy nghĩ của chính mình. Anh biết điều đó và vì thế anh hãy cố gắng đi. Công việc đã triển khai rồi em muốn nó ngày càng phát triển để sư hy sinh nó không vô ích". Anh im lặng và sau đó nói :"Ừ. Anh biết và sẽ cố gắng". Tôi thấy anh bỏ máy rất nhanh không thể nói tiếp. Anh để tôi điều hành mọi công việc, tôi quá mệt và thực sự nếu không có bản lĩnh chắc tôi không thể trụ vững sau những gì tôi đã trải qua và nụ cười vẫn phải trên môi mới tệ chứ.

Thời gian này tôi đã trốn chạy suy nghĩ của tôi vào một người bạn đã yêu tôi suốt 3 năm nay và tôi cũng đã trả lời rõ ràng về tình cảm của mình với anh nhưng anh không quên được tôi vẫn thường xuyên bên tôi. Sự chung tình của anh khiến tôi cảm động. Anh biết rõ tôi không yêu anh, biết rất rõ bởi tôi không giấu suy nghĩ của mình với anh nhưng hình như anh vẫn không quên được tôi. Ông trời ơi sao có trò chơi cút bắt này chứ. Người yêu tôi thì tôi không yêu còn người tôi yêu thì điềm nhiên đi lấy vợ không nói một lời và lại thản nhiên nói điều đó là đương nhiên. Sao lại trớ trêu vậy chứ. Tôi không biết là sao cứ trái ngang vậy? Tôi không biết tôi có đủ lòng tin vào một người nào đó nữa không?

Thứ Năm, 5 tháng 3, 2009

Kiếp sau có hay không....

Hôm nay anh phải đón tôi vì hôm qua do người quản lý ko có xe nên tôi đã đưa xe cho họ đi về. Còn anh thì đường về lại qua nhà tôi nên đưa tôi về nhà. Tôi biết anh vui lắm nhưng tôi thì đây là điều cần phải làm thôi. Vui hay không thì tôi cũng ko rõ về tình cảm của tôi bởi tôi xác định rõ ràng mà. Tôi và anh chỉ còn là những người bạn tốt. Anh vẫn trách tôi rằng đã biết anh như vậy sao không nói gì? Đến đón tôi anh bảo mấy hôm nay gần như anh không ngủ được suy nhược. Tôi hiểu điều anh nói vì khuôn mặt xanh nhợt của anh cũng nói lên điều đó. Anh đã nói với tôi hãy cho anh động lực, mọi việc thực sự anh làm vì em và chỉ có em cho anh động lực được thôi. Tôi rất biết điều đó bởi tôi nhớ câu nói của anh với tôi ngày hôm qua:"Sống như chết rồi mà". Tôi có nói với anh :"Dù thế nào anh cũng sẽ phải làm tròn bổn phận của mình thôi biết làm sao được. Vì anh tự làm khổ anh chứ có ai khiến anh phải như vậy đâu". Anh khá bướng bỉnh khi hỏi hay nói gì anh đều chỉ hai chữ "bình thường". Tôi không hiểu là rồi anh sẽ ra sao khi bề ngoài anh kiểm soát rất tốt mọi hành vi, ứng xử nhưng chỉ có nội tâm của anh là có vấn đề. Anh rất vui mỗi khi trò chuyện với tôi và chịu làm theo mọi điều tôi nói. Anh vẫn nói chỉ có em là người nói anh nghe thôi.

Tôi hiểu anh yêu tôi nhưng vì là cách hành xử của một đứa trẻ không được định hướng vào đời nên anh đã ko tự xác định được cuộc sống của mình. Gia đình anh, bố mẹ đã không có định hướng phải làm gì và anh từ nhỏ đã có sự nhạy cảm của tâm hồn nghệ sĩ khiến rất dễ đa cảm đa sầu vì lẽ đó nên anh luôn ỷ lại để người khác lo cho anh. Thật tiếc là anh đã không xác định được cuộc đời mình. Tôi thấy buồn.

Tôi đã từng nói :"nếu có kiếp sau thì em cũng ko muốn gặp lại anh". Lặng lẽ anh gật đầu và nói anh hiểu điều em nói. Tôi thì nghi ngờ tình yêu anh dành cho tôi không hiểu được bao nhiêu % nhỉ. Mọi biểu hiện, sự quan tâm và suy nghĩ anh đều chia sẻ với tôi. Mỗi khi vui, buồn, đau khổ hay tức giận thì anh đều tìm đến tôi để nói chuyện, chia sẻ nhưng rồi anh là một đứa trẻ vô tâm. Anh ko quên bất cứ điều gì. Anh nói :"chưa bao giờ anh cảm thấy chán khi nói chuyện với em. Thời gian ở bên em thật vui." Nhưng có quá nhiều điều để tôi không hiểu là tại sao anh biết rõ vậy nhưng lại ko xác định được điều anh cần nhỉ. Đến bây giờ anh đều lặng lẽ không phản bác bất cứ điều gì mà tôi nhắc lại. Và quả thật mọi việc đã quá muộn mà. Tôi không rõ có kiếp sau hay không nhưng tôi vẫn không muốn bị tổn thương một lần nữa dù là tôi rất thương anh, có lẽ vì tình thương này mà đã chuyển thành tình yêu từ lúc nào không biết. Thật tệ khi nhận ra mọi điều thì cũng là lúc tôi xác định phải quên anh. Thôi hãy là những người bạn, người đồng nghiệp tốt ở kiếp này thôi anh nhé. Kiếp sau em ko muốn gặp lại anh, người đàn ông đã khiến em phải bật khóc. Thật tệ.

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2009

Một ngày bình thường

Tôi và anh vẫn đi làm bình thường. Anh càng ngày càng xanh, người gầy rộc đi. Một ngày anh dành thời gian cho công việc từ 8h00 - 23h00. Công việc đòi hỏi có anh nhưng lẽ nào một người mới cưới mà dường như ko để ý đến thời gian để về với gia đình nhỉ. Vẫn khuôn mặt đó, nụ cười đó nhưng với tôi giờ như xa lạ. Tôi vẫn làm việc bên anh, ko còn được như ngày trước nhưng tôi vẫn nhận thấy âm hưởng vui của anh mỗi khi nhận được điện thoại của tôi. Anh vẫn quan tâm tới tôi như trước đây chỉ có điều luôn ở khoảng cách thật xa. Anh biết anh đã làm khổ anh, làm khổ chính tôi mà không có cách nào sửa chữa được nữa. Tôi thấy bình yên trở lại, vẫn nhớ tới anh nhưng có lẽ với quyết định đó của anh tôi đã tự hỏi rằng liệu tôi có hạnh phúc ko khi anh như vậy? Biết đâu quyết định này của anh lại là quyết định đúng. Có thể ban đầu tiên anh chưa yêu người ta nhưng với trách nhiệm vốn có thì có thể anh sẽ yêu thương. Còn có khi sống với tôi lại chỉ được dăm bữa nửa tháng lại cãi nhau bởi ở tôi cần sự biết ý. Anh đã thừa nhận anh là người hời hợt, vô tâm. Anh đã nói có lẽ ở bên em nhiều quá ỷ lại nên anh vô tâm quá.
Hôm qua làm việc về muộn, tôi đã chào mọi người để rẽ về. Đi rất nhanh vì có lẽ là sợ và cũng không nghĩ có ai đi cùng với mình. Đến đèn xanh đèn đỏ thấy anh dừng bên, tôi giật mình nói :"Em tưởng anh về đường kia". Anh lặng lẽ ko nói gì đi bên tôi, luôn hơi phía sau một chút. Tôi hiểu anh lo tôi đi về 1 mình. Về tới gần nhà tôi chào anh và rẽ vào chỗ gửi xe vì về muộn quá khi ra ngoài mới biết anh vẫn đợi để đưa tôi về nhà vì từ chỗ gửi xe về nhà tôi cũng mất một quãng đường khá xa. Anh lặng lẽ đưa tôi về không nói gì. Tôi cảm ơn và lên nhà. Cái dư vị đắng lại đến với tôi vì điều này ngày xưa đương nhiên là như vậy. Tôi và anh đã có những phút thật vui vẻ. Anh về.
Một ngày làm việc bình thường và anh đã rất vui khi ở bên tôi. Anh đã từng nói :"Người cho anh động lực làm việc là em. Chỉ cần em thỉnh thoảng động viên anh. Em là người anh luôn nghĩ tới đầu tiên". Anh giữ thái độ bình thường với mọi việc. Anh không nói điều gì càng ngày càng lặng lẽ hơn. Tôi không hiểu nếu một cuộc hôn nhân mà như vậy thì sao mà mọi người lại cứ phải khổ vậy nhỉ. Không rõ rồi tôi còn có thể yêu được nữa không? Lòng tin thì tôi không còn nữa rồi. Ai sẽ giúp tôi lấy lại lòng tin ?

Thứ Ba, 3 tháng 3, 2009

Giá như......

Tôi có cuộc nói chuyện với anh thẳng thắn về tình yêu của anh dành cho tôi. Anh thừa nhận người anh yêu là tôi, người anh luôn nghĩ đến đầu tiên là tôi nhưng anh đã không bao giờ nghĩ là tôi muốn có anh. Anh nói với tôi sao ko nói gì với anh? Sự ngạc nhiên xen lẫn đau khổ trong tôi. Vì sao một người đàn ông như anh lại hỏi tôi câu hỏi này? Anh yêu tôi mà vì sao anh lại không muốn lấy tôi, không muốn chung sống với tôi cơ chứ? Vậy vì sao anh lại đồng ý lấy người mà anh không yêu. Nghe anh nói tôi không hiểu. Anh giống 1 đứa trẻ con thích làm theo ý mình và thực sự không cần biết điều mình đang làm là đúng hay sai. Anh đã nói rất nhiều vì sao ko nói gì với anh. Anh đã hỏi tôi rất nhiều và cuối cùng chỉ còn biết nhắn tin cho tôi :"anh là người bỏ cuộc nên không biết nói gì nữa". Tôi hỏi anh về mọi sự kiện, về những vấn đề mà trong thời gian qua tôi đã đề cập tới nhưng lần nào anh cũng cáu gắt thì đến hôm nay anh ngỡ ngàng nhìn tôi như nhận ra 1 điều gì đó mà lần đầu tiên anh gặp.
Anh nói :"Anh không quên được em, lúc nào cũng nhớ tới em". Tôi bật khóc và nói "Không còn làm gì được nữa rồi, anh đã vứt đi điều mà lẽ ra anh có thể có". Anh nói :"Sao em ko nói rõ ra, anh không nghĩ là ...". "Em đã làm hết cách rồi và lúc đó anh không tỉnh táo, anh chỉ muốn làm theo ý mình và ko cần biết em đang nói gì, anh thiếu sự tinh tế. Dù sao thì anh cũng đã có vợ rồi mà, mọi việc đã an bài khi anh đã ký giấy đăng ký kết hôn. Anh đã có người để chăm sóc". Anh bảo :"Anh đã đăng ký đâu, chưa đăng ký mà". Tôi hỏi anh :"Trước kia anh còn ko đủ dũng cảm để nhận ra anh cần em mà, anh ko yêu vợ anh nhưng chỉ vì người đó có tình, có nghĩa với anh và anh đồng ý lấy chỉ vì phẫn chí với gia đình, vì gia đình ép nên anh đồng ý cưới. Anh ko đủ dũng cảm để xác định điều quan trọng cho cuộc đời anh thì bây giờ anh chưa đăng ký đó, liệu anh có đủ dũng cảm để nói với vợ anh là "xin lỗi em anh nhầm ko?". Anh lặng lẽ nói :"Thật khó". Tôi cười trong nước mắt :"Thôi anh ạ, nhưng gì anh dành cho em em xin ghi nhận và chúc anh hạnh phúc. Không còn cách gì nữa đâu. Hãy sống hạnh phúc và vui vẻ với gia đình anh nhé"
Tôi nhận ra 1 điều anh là người yếu đuối, 1 đứa trẻ được chiều, không tự lo được cho bản thân mình, hoàn toàn sống bằng bản năng. Tôi là người hiểu anh nhưng vì tự ái và cả tự trọng nên tôi đã ko để anh nhận thấy điều gì cả. Tôi tự hỏi liệu tôi đã làm gì sai ko? Với tình yêu tôi đã làm để bây giờ tôi không nói lời ân hận. Tôi đã làm hết cách để không còn tự trách mình là :"hạnh phúc có trong tay mà ko biết giữ". Tôi sẽ đi bên lề cuộc đời anh. Mọi việc bây giờ ko thể cứu vãn được gì nữa kể cả việc anh đã rất mong muốn giá mà thời gian có thể quay trở lại 2 tháng trước đây. Tôi đang băn khoăn là liệu nếu tôi và anh lấy nhau thì với tính cách của anh tôi có hạnh phúc ko? Anh đã để lại cho tôi 1 dư vị đắng về tình yêu. Anh xin tôi một việc đừng đi đâu xa anh chỉ cần biết là em vẫn ở đó là được rồi. Tôi cười chua chát bởi bây giờ anh hiểu được điều anh cần thì đã quá muộn. Mà kỳ lạ hơn là vừa mới cưới xong có 3 ngày. Chua chát cho người đang àm vợ anh hiện nay, cô ta hiểu anh không yêu cô ta, biết rất rõ điều đó nhưng vì cô ta yêu anh nên đã làm mọi cách để có anh. Tôi không trách cô ta mà chỉ trách anh thôi. Anh đã nói anh mất rất nhiều thứ không thể lấy lại được nữa.
Chuyện tình buồn nhưng rồi sẽ phải quên bởi tôi không thể sống mãi trong nỗi buồn này. Và tôi cũng tự hỏi nếu có quay lại thời gian mà chúng tôi sẽ bên nhau thì anh sẽ như thế nào nhỉ? Có người lớn hơn không? Có sự bao dung, có được sự quyết đoán, chín chắn của một người đàn ông không? Liệu tôi sẽ có hạnh phúc hay không với tính cách của anh? Tôi nhớ khi còn yêu nhau anh luôn nói anh rất nhớ đôi bàn tay của tôi khi tôi chạm vào khuôn mặt của anh. Cái cảm giác thật lạ. Anh nhớ những lúc chúng tôi bên nhau. Tôi biết điều anh cảm nhận bởi anh luôn thể hiện niềm vui của anh mỗi khi nghe thấy tiếng cười của tôi. Anh đã từng nói về cảm giác đó.
Mọi chuyện bây giờ là quá khứ và là kỷ niệm đẹp. Tôi sẽ giữ cái dư vị đắng + kỷ niệm đẹp. Tôi sẽ phải sống thật tốt và hạnh phúc để sau này khi có điều kiện để ngồi lại thì tôi cũng ko thấy có điều gì phải ân hận với cuộc đời của mình. Mọi người bảo tôi là người có bản lĩnh, tôi ko biết có đúng ko nhưng sau mỗi lần vấp váp tôi tự liếm láp nỗi đau của mình và đứng dậy, trưởng thành hơn và hình như cũng vô cảm hơn thì phải. Tôi ko còn rung động với mọi cảm xúc nhỏ, một ánh mắt nhìn ko khiến để tôi lưu tâm, một lời nói ngọt ngào khiến tôi nghi ngờ. Giờ thì tôi hiểu kinh nghiệm là những bài học vấp trên đường đời và người bản lĩnh là người học từ những bài học đó để trưởng thành hơn. Và tôi hy vọng với bài học này anh sẽ có được nhiều kinh nghiệm trong cuộc đời sau này dù là anh có nhiều kinh nghiệm hơn tôi đấy.