Tối qua tôi và anh đã nói chuyện khá nhiều. Tôi chỉ đơn giản muốn sự bình yên cho cả tôi và anh, có sự tĩnh tâm để điều hành công việc thật tốt trong thời điểm này. Và anh cũng thú nhận anh có rất nhiều đàn bà ở bên. Tôi hiểu điều này và lúc này tôi và anh chỉ là những người bạn, những người đồng nghiệp. Anh nói với tôi rằng ở bên tôi thời gian vừa qua khiến anh hiền đi rất nhiều. Anh thừa nhận một điều là được tôi chiều là thích nhất. Anh nói không yêu nên không muốn người ta động vào người. Tôi nghe và nhận ra điều anh nói là đúng bởi tôi là người mà anh rất thích mỗi khi tôi chạm vào người hay vào khuôn mặt của anh. Bây giờ thì điều đó ko còn nữa rồi, tất cả chỉ còn là kỷ niệm.
Tôi đã vượt qua được nhiều điều trong thời gian qua và tới bây giờ tôi lại có thể ngồi bên anh bàn công việc, đi ăn hay nói chuyện bình thường. Cuộc sống mà. Tôi sẽ nỗ lực bởi tôi không còn đường lui nữa rồi. Tôi rất buồn bởi tôi không tàn nhẫn được. Tôi thấy xung quanh tôi họ có thể làm được nhiều điều mà tôi không làm được, tôi thấy rất buồn. Tôi sẽ cố gắng thử xem bởi tôi được học hỏi từ anh ta nhiều điều và tôi không rõ rồi tôi có quay lại tìm thấy sự bình yên cho bản thân mình không nữa. Có lẽ tôi học bạn tôi chăng, tìm 1 công việc bình dị để kiếm sống, đủ ăn, đủ mặc, không bon chen. Có lẽ vậy lại ổn chăng???
Sự cố gắng của tôi đang ở mức cao nhất cả về tinh thần và sức lực không hiểu rồi sẽ như thế nào nhỉ? Tôi đã làm nhiều việc mà trước đây tôi chưa từng tham gia đó là kinh doanh. Tôi thấy cần phải thoát khỏi mọi suy nghĩ trước đây vậy. Đành vậy có khi lại hay chăng? Ngày trước vào những ngày nghỉ tôi gần như không để cho mình rỗi mà luôn tìm cho mình một công việc nào đó. Và tới bây giờ tôi ngủ cùng với làm gì đó. Thật tệ nhỉ.
Tôi đã vượt qua được nhiều điều trong thời gian qua và tới bây giờ tôi lại có thể ngồi bên anh bàn công việc, đi ăn hay nói chuyện bình thường. Cuộc sống mà. Tôi sẽ nỗ lực bởi tôi không còn đường lui nữa rồi. Tôi rất buồn bởi tôi không tàn nhẫn được. Tôi thấy xung quanh tôi họ có thể làm được nhiều điều mà tôi không làm được, tôi thấy rất buồn. Tôi sẽ cố gắng thử xem bởi tôi được học hỏi từ anh ta nhiều điều và tôi không rõ rồi tôi có quay lại tìm thấy sự bình yên cho bản thân mình không nữa. Có lẽ tôi học bạn tôi chăng, tìm 1 công việc bình dị để kiếm sống, đủ ăn, đủ mặc, không bon chen. Có lẽ vậy lại ổn chăng???
Sự cố gắng của tôi đang ở mức cao nhất cả về tinh thần và sức lực không hiểu rồi sẽ như thế nào nhỉ? Tôi đã làm nhiều việc mà trước đây tôi chưa từng tham gia đó là kinh doanh. Tôi thấy cần phải thoát khỏi mọi suy nghĩ trước đây vậy. Đành vậy có khi lại hay chăng? Ngày trước vào những ngày nghỉ tôi gần như không để cho mình rỗi mà luôn tìm cho mình một công việc nào đó. Và tới bây giờ tôi ngủ cùng với làm gì đó. Thật tệ nhỉ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét