Đời chỉ đẹp khi còn dang dở
Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa"
Bốn câu thơ trong bài Ngập ngừng của Hồ Zếnh đã thay anh nói tất cả. Điều này tôi đã được nhận từ trong năm và tới hôm nay tôi lại nhớ tới khi mọi việc đã bình thản nghĩ về anh. Tôi vẫn nhận được những tin nhắn, những cuộc điện thoại của anh và tôi vẫn biết những gì anh tin thì anh vẫn đề nghị tôi làm cho. Nhưng chắc anh sẽ không bao giờ biết được thực sựt trong tôi anh không còn vị trí nữa. Tôi đã tự cảm nhận thấy điều này và tôi không còn nghĩ là phải làm gì cả. Tôi thấy cũng nhẹ nhõm khi nghĩ về điều này. Tôi thấy cũng vui vui bởi sự tự chủ của bản thân. Hôm nay là ngày quốc giỗ, tôi đi cùng mọi người trong công ty liên hoan, thật vui vẻ và tôi đã cảm thấy rất thoải mái về tinh thần và tôi đã tìm ra hướng xử lý các vấn đề. Chỉ có anh là không biết mọi người đã rất coi thường vợ anh. Tôi đã cảnh báo điều này và anh đã cho rằng tôi ghét vợ anh nên tôi nói vậy. Thật may mắn là tôi không cần nói mà chính nhân viên đã nhắn tin nói toàn bộ. Tôi không hiểu là khi đi công tác về thì anh sẽ như thế nào nhưng tôi đã thấy không cần liên lạc hay quan tâm tới anh nữa.
Hôm nay tôi cũng lại nhận ra 1 việc nữa, người bạn tôi cũng đã kịp có người khác thì phải thôi vậy cũng yên tâm về mọi việc. Tôi thấy không còn gì phải quan tâm nữa. Và bây giờ tôi chỉ còn làm những việc theo ý mình là xong.
Tôi bị ốm rồi và rất mệt nhưng được nghỉ mai nên chắc ổn và không ai biết. Vậy là tốt rồi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét