Chủ Nhật, 26 tháng 4, 2009

Tự sự

Tối qua tôi và anh đã nói chuyện khá nhiều. Tôi chỉ đơn giản muốn sự bình yên cho cả tôi và anh, có sự tĩnh tâm để điều hành công việc thật tốt trong thời điểm này. Và anh cũng thú nhận anh có rất nhiều đàn bà ở bên. Tôi hiểu điều này và lúc này tôi và anh chỉ là những người bạn, những người đồng nghiệp. Anh nói với tôi rằng ở bên tôi thời gian vừa qua khiến anh hiền đi rất nhiều. Anh thừa nhận một điều là được tôi chiều là thích nhất. Anh nói không yêu nên không muốn người ta động vào người. Tôi nghe và nhận ra điều anh nói là đúng bởi tôi là người mà anh rất thích mỗi khi tôi chạm vào người hay vào khuôn mặt của anh. Bây giờ thì điều đó ko còn nữa rồi, tất cả chỉ còn là kỷ niệm.

Tôi đã vượt qua được nhiều điều trong thời gian qua và tới bây giờ tôi lại có thể ngồi bên anh bàn công việc, đi ăn hay nói chuyện bình thường. Cuộc sống mà. Tôi sẽ nỗ lực bởi tôi không còn đường lui nữa rồi. Tôi rất buồn bởi tôi không tàn nhẫn được. Tôi thấy xung quanh tôi họ có thể làm được nhiều điều mà tôi không làm được, tôi thấy rất buồn. Tôi sẽ cố gắng thử xem bởi tôi được học hỏi từ anh ta nhiều điều và tôi không rõ rồi tôi có quay lại tìm thấy sự bình yên cho bản thân mình không nữa. Có lẽ tôi học bạn tôi chăng, tìm 1 công việc bình dị để kiếm sống, đủ ăn, đủ mặc, không bon chen. Có lẽ vậy lại ổn chăng???

Sự cố gắng của tôi đang ở mức cao nhất cả về tinh thần và sức lực không hiểu rồi sẽ như thế nào nhỉ? Tôi đã làm nhiều việc mà trước đây tôi chưa từng tham gia đó là kinh doanh. Tôi thấy cần phải thoát khỏi mọi suy nghĩ trước đây vậy. Đành vậy có khi lại hay chăng? Ngày trước vào những ngày nghỉ tôi gần như không để cho mình rỗi mà luôn tìm cho mình một công việc nào đó. Và tới bây giờ tôi ngủ cùng với làm gì đó. Thật tệ nhỉ.

Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2009

Anh chỉ sai vì anh lấy vợ

Anh đã nói câu đó khi anh vừa hôn tôi xong. Tôi đã rất cố gắng gạt anh ra nhưng anh đã không cho tôi chạy thoát. Vẫn hương vị đó, vẫn say mê đó và lại tiếp tục ngoại tình. Anh nói "Người duy nhất anh yêu là em đấy" và tiếp theo là câu nói trên. Dứt lời của anh tôi ngồi chết lặng không nói được điều gì và tôi cũng đã định nói điều gì đó làm tổn thương anh vậy mà tôi đã không làm được. Tôi chỉ thấy sự tàn nhẫn lẩn khuất đâu đó mà không thể bật lại anh. Cái đau cứ gặm nhấm tôi bởi anh chẳng lẽ anh không có suy nghĩ, anh thiếu hiểu biết hay anh bị có vấn đề trong nhận thức hay gia đình anh vậy nên anh được giáo dục vậy. Anh lấy vợ trong khi anh vẫn đang yêu thương tôi, vẫn đang nồng nàn với tôi từng nụ hôn, đến đón tôi vào mỗi buổi sáng đưa tôi đi làm. Anh lấy vợ trong khi những khi nhàn rãi bên nhau anh thường gục đầu vào lòng tôi nằm bình yên nói chuyện về công việc, để những ngón tay của tôi lùa nghịch trong mái tóc anh. Anh lấy vợ khi mọi dự định cho tương lai hoàn toàn đều muốn làm với tôi. Anh đi hỏi vợ khi mà anh báo ốm và đi bệnh viện khám bệnh và tôi nháo nhác tìm đến thăm anh. Gọi điện liên lạc với anh đều ko được, gọi về nhà không xong chỉ tới khi tôi ngẫu nhiên gọi vào số cô bạn anh thì cô ta nói rất thản nhiên là anh ấy đang bận vì 2 gia đình đang gặp nhau. Anh đi hỏi vợ một cách âm thầm và che giấu không cho ai biết. Chưa kể việc anh tàn nhẫn nói thẳng từng câu từng chữ với tôi : "Chuyện này không sớm thì muộn cũng phải xảy ra". Những tin nhắn, những lời nói của anh mà khi tôi nhắc lại anh còn phải thốt lên :"thế thì anh lợi dụng quá" và rồi sự lặng lẽ của anh khi đọc lại chính tin nhắn của mình : "Có những việc không thể làm khác được, xin lỗi vì em đã tin lầm người". Anh thản nhiên bảo tôi :"anh chỉ sai vì anh lấy vợ" một cách lạnh lùng khi mà ngày sắp cưới anh mang thiếp đến mời tôi còn nghiệt ngã với tôi :"chỉ cách phòng em có 3 bước chân mà tôi còn mang thiệp sang mời". Anh lấy người vợ mà anh thừa biết sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống, sự nghiệp. Anh lấy vợ rồi anh dùng những lời nói, từ ngữ để làm tổn thương tôi khi anh cho là vợ anh giúp anh trong công việc. Anh nghiệt ngã với cá nhân tôi và cũng lấy lý do là bận việc riêng để anh lơ là việc chung làm công việc trì trệ. Lúc nào cũng có lý do rất hợp lý để để bao biện cho việc mình làm và những lý do mẫu thuẫn nhau từ những việc rất nhỏ mà anh quên mất đã nói với tôi nhưng sau đó lại đưa ra 1 lý do khác để bao biện.

Sự nghiệt ngã đến tàn nhẫn từ khuôn miệng tuôn ra những lời vang ý ngọc mà khiến người nghe luôn thấy sự chuẩn mực trong câu chữ và anh còn là người rất giỏi biện minh và xoay bại thành thắng. Anh chưa bao giờ có thể nói được điều gì khi tôi chứng minh với anh về việc nói kiểu gì anh cũng nói được. Và đã có lúc ngồi 1 mình suy nghĩ tôi thấy có lẽ tôi đã may mắn khi không phải sống cùng 1 người đàn ông như vậy. Có điều gì đó rất AQ đến với tôi để tôi có thể quên đi 1 con người mà đã cần đến tôi lúc khó khăn và để rồi vắt quả chanh xong thì anh ta có thể lại vẫn nói là đã vắt đâu. Có điều gì đó khiến tự nhiên tôi thấy mừng khi không phải qua lại với gia đình anh sẽ không bị ảnh hưởng bởi những sự sáo rỗng và và có chút điêu ngoa.

Tôi đau và tôi hiểu vậy là anh thực sự không còn vị trí trong suy nghĩ của tôi nữa. Tôi thấy đau, nỗi đau không chia sẻ được và tôi quyết định nhắn tin cho anh "anh bảo em là anh chỉ sai vì anh lấy vợ. Em sẽ post câu chuyện của anh và em cùng với các tin nhắn để xem mọi người nhận xét ntn nhé. Câu nói của anh như thể em là người làm ảnh hưởng tới hp của anh. Anh hãy sống hạnh phúc nhé. Em sẽ sống với người đàn ông không làm tổn thương em như anh. Em đã đau lắm khi nghe câu nói đó mà thật lòng ko muốn dùng 1 lời nói nào để làm tổn thương anh nữa". Im lặng.

Mọi người sẽ nghĩ gì khi nghe câu nói đó nhỉ? Tôi rất muốn được chia sẻ điều này với mọi người để nhận lại sự đánh giá khách quan về câu nói :"anh chỉ sai vì anh lấy vợ".

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2009

Trống rỗng

Tôi cả đêm qua không ngủ được có lẽ bởi tôi đã nhận được 1 tin nhắn xin nghỉ việc của người nhân viên mà thường thì tôi không để ý lắm nhưng có lẽ bởi vì đợt này dồn dập nhiều chuyện không vui quá nên tôi bực mình và tôi đã ngồi online tìm nhân viên mới ngay. Tôi mệt mỏi và thực sự thì có nhiều chuyện tôi khó chịu và điều mà tôi ko thể hiểu nổi anh ta vì sao anh ta lại có thể như vậy và tôi sắp xếp các công việc để tôi triển khai hướng của tôi. Tôi khó chịu về rất nhiều việc mới và vì thế tôi quyết định sẽ cho nghỉ việc 2 người tuyển 2 người mới vào làm việc để tôi nhàn cái đầu và chuẩn bị cho công việc mới của tôi một chút. Mệt nhỉ

Sáng dậy đi làm và gặp anh ta ăn sáng, anh ta đã nói điều rất tàn nhẫn và tôi đã nói thẳng với anh ta về mọi việc. Nói thật ra nếu không vì anh ta đề nghị chắc tôi đã có nhiều hướng khác mà ko làm theo hướng mà tôi không thích một chút nào. Công việc thì không được suôn sẻ lắm, máy móc lại trục trặc. Thật mệt mỏi. Công việc cảm thấy không có chút sinh khí nào và tôi không muốn làm cùng với anh ta nữa. Tôi nói thẳng thắn là tôi không muốn làm với anh ta nữa, tôi sẽ tìm cách để luôn ở đủ xa để anh ta không thể làm tổn thương được con người tôi. Anh ta đã nhắn tin lại "Đừng nghĩ thế" "Tôi luôn yêu thương em" "Chuyện tiếu lâm hiện đại ah?" Tôi cũng cố gắng ảo tưởng điều đó nhưng giữa hành vi và lời nói khác nhau một trời một vực vậy thì phải nghĩ sao đây?". Tôi cảm nhận sự miệt thị của tôi và anh ta trơ thổ địa nói với tôi "Thôi, em nghĩ về tôi ntn cũng được". Chán nhỉ.

Hôm nay tôi ngồi phỏng vấn cả ngày. Cài đặt xong được phần mềm quản lý kinh doanh và điều đó khiến tôi có nhiều việc để làm. Vừa hoàn tất các số liệu đã làm và lại chuẩn bị các giấy tờ để bàn giao lại khi tôi rời công ty. Tôi muốn không nhìn thấy anh ta nữa. Trong lòng tôi, tôi cảm thấy hận và ghét anh ta, sự khinh miệt, miệt thị con người anh ta, một người đàn ông mang tiếng quân tử, nói nhất ngôn cửu đỉnh. Vậy mà giờ đây anh ta đang phải nhẫn nhịn vì tôi đấy. Hôm nay anh ta đã nói với tôi :"Em là người duy nhất tôi yêu thương. Em hãy biết điều đó. Và tôi biết em hận tôi, ghét tôi nhưng hãy nhớ là tôi luôn vì em". Tôi im lặng và được hiểu anh ta lại bài ca cũ "Only you". Nghe mà não cả người.

Thứ Hai, 13 tháng 4, 2009

Ngày cuối tuần bận rộn

Hôm nay là ngày nghỉ nhưng tôi vẫn phải đi làm. Chiều tôi đến văn phòng và làm việc với bên tài chính để hoàn tất các thủ tục và giấy tờ. Ngày trước nhngx ngày này bao giờ cũng có anh, bao giờ anh cũng ở bên tôi nhưng bây giờ thì anh không bao giờ biết tôi đi làm ngày nào và làm đến bao giờ. Hôm nay tôi có liên lạc trước khi đến văn phòng vì có 1 cuộc hẹn vào sáng thứ 2 mà nếu ko thông báo thì thể nào anh cũng sẽ ko đến đúng giờ. Gọi ko được nên tôi chỉ quan tâm tới công việc mà thôi. Làm cũng vui và có nói chuyện về vợ anh thì ai cũng ngạc nhiên là tại sao anh có thể chọn 1 người vợ như vậy. Tôi cười nói không rõ. Đến chừng 2h00 thì anh gọi lại cho tôi và được biết anh ta mới ngủ dậy . Anh ta không còn vì tôi như trước đây nữa nên tôi ko còn lạ khi anh ta lấy lý do mệt ko ghé qua văn phòng. Tôi chỉ thông báo mang máy tính qua để lấy dữ liệu qua. Mọi việc với tôi bây giờ chỉ còn là công việc và tôi hiểu anh ta vẫn nói dối tôi về 1 số điều nào đó nhưng có lẽ giờ đây chuyện này đã ko còn là vấn đề với tôi chút nào cả. Tôi chỉ còn mỗi một việc là làm sao giữ vững được tinh thần của bản thân và lo được tài chính để vượt qua được giai đoạn khó khăn này. Tôi thấy có những chuyện xảy ra với tôi mà cứ như không phải với tôi.

Hôm nay có chuyện khá bực mình và có lẽ không ai tin được từ một người vốn rất chu đáo về mọi vấn đề và mọi công việc thì giờ đây tôi đã biết lạnh lùng ko cần biết những chuyện mà lẽ ra bình thường tôi nghe thấy chắc tôi đã vội vàng chạy tới. Tôi đã tự hỏi khi họ đối xử tàn nhẫn với tôi, nói những lời thóa mạ với tôi thì họ có nghĩ tới một lúc nào đó sẽ có những chuyện đó xảy ra không nhỉ? Tôi đã tự hỏi vì sao họ lại như vậy khi họ sung sướng họ có nghĩ tới những tàn nhẫn. Rất lâu rồi tôi đã không hiểu vì sao họ lại có thể vô trách nhiệm và tàn nhẫn như vậy cho tới hôm nay khi tôi nghe những tin không hay về họ tôi chẳng một chút bận tâm. Tôi bận công việc cũng ko đến nỗi ko thể đến thăm được nhưng tôi không đến bởi tôi chưa bao giờ nghĩ trong đầu là tôi có những người như vậy trong danh sách những người cần quan tâm. Kể cũng kỳ lạ với chính tôi nhưng có lẽ cũng ko nên quan tâm tới những người đó làm gì cho mệt đầu.

Một ngày cuối tuần bận rộn và cũng không vui lắm. Tôi đang nghĩ tới việc bạn tôi sẽ ra lo việc sản xuất cho tôi. Và nếu điều này xảy ra thì tôi phải nỗ lực hết sức đấy bởi bạn tôi tin tôi mà. Tôi thật may mắn trên đời vẫn có những người bạn tốt mỗi khi tôi khó khăn là tôi lại có được sự hỗ trợ của các bạn bè còn chưa 1 lần nhận được sự hỗ trợ của người thân. Tôi rất buồn nhận thấy điều đó. Thật là ông trời cũng còn mỉm cười với tôi là cho tôi có những người bạn đến bên tôi mỗi khi có sự cô độc. Tôi tự thấy mình vẫn may mắn hơn anh ta bởi khó khăn thì anh ta không những không tìm được sự hỗ trợ của bạn bè và người thân. Tôi thấy anh ta bất hạnh hơn tôi là anh ta không có bạn chỉ có bè thôi. Thật tiếc.

Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2009

Bập bênh

Slide 15
Slide 15
Slide 15
Slide 15

Có hai người chơi bập bênh với nhau. Người này thì muốn người kia ghì bên họ xuống thấp để mình được lên cao. Không ai chịu nhường ai và cả hai mãi ở thế cân bằng.

Có người gặp họ mới nói: tại sao các bạn không chịu nhường nhau. Nếu người này chịu ghì đầu bên mình xuống trước thì ắt hẳn sẽ được lên cao ngay sau đó, còn nếu không thì mãi mãi các bạn chỉ giậm chân tại chỗ thôi. Trong cuộc sống cũng vậy, nên biết nhường nhịn nhau, nếu không biết vì người khác trước thì sẽ chẳng có ai vì mình đâu.

Điều học được từ cuộc sống

<span class="blsp-spelling-error" id="SPELLING_ERROR_0">Slide</span> 12

Cuộc thăm dò với câu hỏi: "Bạn đã học được điều gì từ cuộc sống?" đã có khá nhiều câu trả lời thú vị.

Khi con vẫy tay chào ai đó họ sẽ ngừng công việc để chào lại con (9 tuổi).

Cách tốt nhất để nhìn hiểu một điều gì là rời xa nó một thời gian (14 tuổi).

Đừng bao giờ nên quá bận rộn để quên nói “làm ơn” và “cảm ơn” (36 tuổi).

Nếu không thử sẽ không học được điều gì mới (37 tuổi).

Hay để tâm đến những thiệt hại mà người khác gây cho mình nhưng lại dễ quên điều mình gây tổn thương người khác (39 tuổi).

Thử thách lớn nhất của cuộc sống là biết chọn những gì quan trọng nhất và bỏ qua những việc tầm thường khác (51 tuổi).

Thành công trong sự nghiệp sẽ vô nghĩa nếu chúng ta gặp thất bại trong gia đình (53 tuổi).

Có thể biết được nhiều điều về một người đàn ông khi nhìn gương mặt người vợ và thái độ của những đứa con (55 tuổi).

Chúng ta không mất gì để trở thành một người dễ mến (66 tuổi).

Không nên lúc nào cũng chăm bẳm vào quá khứ, trừ khi để rút ra những bài học (70 tuổi).

Những điều học được từ cuộc sống

Không thể bắt người khác yêu mến mình. Nên tất cả những điều bạn có thể làm là cố gắng trở thành một người đáng được yêu mến...


Có thể đúng khi giận dữ ai đó, nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc bạn biến thành một kẻ tàn nhẫn với người khác...


Cho dù bạn bè tốt như thế nào cũng sẽ có lúc họ làm bạn bị tổn thương và lúc đó bạn phải biết tha thứ. Trước khi muốn tha thứ cho người khác, bạn phải tập tha thứ cho chính bản thân mình...

Khi có một người không yêu mến bạn như bạn mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến bạn hết lòng...


Bạn phải mất nhiều năm để tạo lòng tin nơi người khác nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây...


Phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm của mình gây ra trong một khoảnh khắc có thể làm bạn hối hận cả một đời...

Sao không nói...

Slide 8

Tôi đã đọc bài viết này và thực sự đã làm tôi rất xúc động và từ lâu tôi muốn được có những suy nghĩ này trong trang blog cá nhân của mình. Tôi đã làm được điều đó. Mong là khi đọc lại những lời chân thành này sự khô cứng của mọi người sẽ dịu lại, lặng đọng hơn.

Hãy sống, hãy yêu thương, hãy nói những lời ngọt ngào xuất phát từ trái tim với những người thân yêu. Vì bất cứ lúc nào bạn và họ cũng có thể mất nhau...

Tôi nhớ có một bài hát có câu: “… sao anh không nói khi em còn sống…”. Một câu trách thật là nhẹ nhàng nhưng cứ xoáy vào tim… Sao anh không nói khi em còn sống, bây giờ khi em không còn nữa, anh muốn nói thì đã muộn, những lời nói mà nếu lúc còn sống được nghe anh nói, em sẽ hạnh phúc biết dường nào.

Chúng ta vốn thường dùng những thái độ ân cần, những lời nói dễ nghe, thậm chí ngọt ngào trong giao tiếp với người chung quanh. Nhưng đối với những người thân yêu của chúng ta thì vì quá quen thuộc, lúc nào cũng là… của ta, không cần phải lấy lòng, không cần phải ân cần.

Nguời thân của chúng ta trở thành một “tiện nghi” của cuộc sống. Ta lại thường không trân trọng những “tiện nghi”, những tình cảm mà người thân đã chăm chút và mang lại cho ta (nấu cơm, đưa con đi học, đi chợ… ôi những việc tầm thường biết bao!) nên ta chỉ dễ nhận thấy những khuyết điểm của nhau. Đôi khi, áp lực công việc làm ta căng thẳng thì thường gia đình lại là nơi phải hứng chịu những cái cau mày, những lời chì chiết, mặc dù trong thâm tâm không phải ghét bỏ gì nhau.

Bạn ạ,

Hầu như tất cả chúng ta đều như thế, những đối đãi ân cần, những lời nói ngọt ngào chân thật dành cho những người yêu thương quanh ta như bị chôn tận đáy lòng, thay vào đó là những đối xử vô tâm, những lời nói vô tình. Để đến khi ta mất đi người thân, vĩnh viễn không còn thấy nhau nữa thì cảm xúc yêu thương được xuất phát từ trái tim mới biểu lộ. Nhưng người đã chết rồi không còn nghe được nữa.

Những lời yêu thường, ngọt ngào như thế, lúc còn sống người thân chúng ta khao khát muốn được nghe biết bao nhiêu! Thế mà chúng ta chỉ biết cho nhau những lời chì chiết, lạt lẽo, vô tình.

Bạn ơi,

Cái chết lúc nào cũng rình mò, chực chờ bên ta và tất cả người thân yêu của ta.

Hãy sống, hãy yêu thương, hãy nói những lời thật ngọt ngào xuất phát từ trái tim đối với những người thân yêu của bạn, vì có thể bất cứ lúc nào, bạn và họ cũng có thể mất nhau, dù ở bất cứ lứa tuổi nào, không phải theo quy ước cứ mãi đến già 70, 80 hay 100 tuổi mới mất.

Bạn nghĩ gì khi đọc xong ?

Tình bạn - tình yêu

Cuộc đời cũng thật kỳ lạ những người tốt thì luôn gặp những điều không vui là sao nhỉ. Tôi có một cuộc điện thoại của một người bạn gái thân. Cô bạn rất thương tôi và rất muốn được là em của tôi. Chúng tôi ở xa nhau nhưng dường như chuyện vui, buồn gì cũng đều chia sẻ. Từ lâu rồi đó là một thói quen nên khi chúng tôi không thường xuyên gọi điện cho nhau nhưng lần nào gọi cũng mất từ 30 phút - 1 tiếng. Lần này cô ấy gọi cho tôi chia sẻ việc cô ấy bị một người bạn gái lợi dụng từ công sức đến tiền bạc. Chưa kể khi cô ấy ốm người bạn của cô đã ko nấu được nổi bát cháo cho cô. Thật đau lòng vì cô đã hết lòng vì họ. Tôi đã mắng cô bạn nhưng trong lòng tôi hiểu đã là bản tính rồi thì làm sao thay đổi được đây.

Và hôm nay thì tôi gọi cô mời cô ra làm quản lý sản xuất cho tôi và thực sự lúc đó tôi cũng đang buồn bởi người nhân viên làm cùng tôi mà tôi tin cậy đã khiến tôi buồn và thực sự tôi cần một người bạn ở bên tôi. Tôi mời bạn tôi mà thực lòng tôi cũng rất lo vì bạn tôi đang có 1 công việc ổn định trong khi mọi việc ở Công ty đang mới bắt đầu và tôi biết bạn tôi giỏi quản lý nhưng vì ko bon chen nên đã lựa chọn 1 công việc rất khiêm tốn. Tôi thấy buồn vì tính của bạn tôi và tôi. Tôi thuyết phục bạn tôi ra làm cùng tôi và bạn tôi có hứa là sẽ suy nghĩ và sẽ trả lời dứt khoát. Tôi thấy vui vui bởi nếu bạn tôi ra thì tôi ko còn buồn nữa. Chưa ra mà bạn tôi đã nói là sẽ nấu cho tôi ăn. Tôi biết điều đó bởi ngày trước ra nhà tôi bạn tôi đã luôn lo toan mọi việc. Niềm vui cũng thật giản dị nhỉ và tôi hiểu nếu bạn tôi ra được thì tôi ko còn phải cô độc nữa.

Chiều tôi làm việc cũng ko hiệu quả lắm vì nhiều việc quá mà khối lượng hoàn thành không nhiều. Tôi đã nhắn tin với anh bởi 1 số công việc có liên quan. Anh đã nói chuyện với tôi nhưng hôm nay anh cũng lạ lắm. Tôi đã cố gắng thuyết phục để anh giảm stress vì thực sự có nhiều stress lắm nhưng anh đã ko được 1 câu cảm ơn mà khiến tôi bực mình nên tôi đã nhắn tin : "CS của anh đã được vợ anh định đoạt rồi mà" thì câu trả lời là : "Chỉ có tôi định đoạt cuộc đời tôi thôi". Vậy ah?! Tốt rồi. Một cuộc hôn nhân ko khiên cưỡng là hạnh phúc nhất đấy anh ạ.". Anh ta đã ko hiểu hàm ý trong tin nhắn của tôi bởi chính anh ta nói vợ anh ta đã bàn cùng bố mẹ anh ta xếp đặt toàn bộ cuộc hôn nhân. Và tôi đã từng bảo anh ta mọi việc đã có sự bàn định sẵn và anh đã lừa tôi thì anh ta chối bảo không có kế hoạch sẵn. Sự mâu thuẫn trong chính lời nói của anh ta. Tôi chỉ muốn khẳng định lại xem tỷ lệ đúng sai bao nhiêu % trong lời nói của anh ta mà thôi.

Sau đó tôi đi về và nhắn tin liên quan đến việc mời bạn tôi ra quản lý sản xuất, những băn khoăn khúc mắc của tôi về chuyện đó thì tôi nhận được câu trả lời :"Tùy em". Thật chán đó là cảm xúc của tôi khi nhận được 2 chữ trên. Và khi có việc tôi đã gọi cho anh thì được anh nói :"Tôi ko muốn về nhà chút nào. Đợt tới tôi đi công tác một loạt các tỉnh nhé." Tôi lấy làm lạ. Mới cưới vợ mà sao lại vậy? Vậy thì vì sao phải chôn vùi cuộc sống của mình vào 1 cuộc hôn nhân ko hạnh phúc vậy? Ko ai lý giải được nhưng tôi cảm nhận thấy rõ sự chán ngán của anh mỗi khi đề cập tới vấn đề gia đình. Tôi cười bởi có lẽ bây giờ tôi là người hạnh phúc hơn anh ta đó nhỉ.
Tôi cũng nhận thấy anh ta biết sự lạnh lùng trong tôi nên anh ta ko làm gì được tôi nữa. Tôi thấy vui vui bởi tính cách của tôi vì tôi đã có thể lại cười, đùa trêu anh ta. Tôi cảm thấy rất thoải mái còn anh đoán tôi đã có bạn trai vậy thật tốt và tôi chẳng cần trình bày nhiều, thế lại tốt đấy. Vui nhỉ.

Thứ Năm, 9 tháng 4, 2009

Ôi đàn ông

Hôm nay tôi được chứng kiến thêm cách hành xử của 1 người đàn ông nữa và tôi thấy thực sự thấy không biết nói gì. Tôi chỉ thấy sự cô độc tràn ngập.

Sáng nay tôi đi làm vui vẻ và tôi đã nhận được 1 lời của người đàn ông lừa dối tôi rằng anh ta vẫn coi tôi là đối tác chiến lược và tôi thấy tự nhiên có 1 cái gì đó rất khó chịu. Anh ta nói với tôi rằng trong sâu thẳm anh ta không thay đổi, rằng anh ta vẫn thế cho dù giữa tôi và anh ta có nhiều khúc mắc. Tôi cười không nói gì và anh ta vẫn đề nghị tôi hỗ trợ anh ta và điều khiến tôi thấy kỳ lạ là anh ta có cảm thấy ngượng không nhỉ? Anh ta đã nói rất thẳng thắn rằng chỉ cần hàng ngày gặp tôi và không bị tôi gây áp lực gì cả. Tôi thấy chán và cũng chẳng quan tâm tới anh ta nữa. Anh ta đi và tôi chẳng quan tâm, anh ta đi rồi nhưng lần nào cũng gọi tôi để như nhìn thấy tôi trước khi rời khỏi công ty. Tôi vẫn vậy tôi vẫn hỏi nhưng ngày trước thì tôi cố ép nhưng bây giờ thì không và tôi có thể thấy thoải mái không cần quan tâm xem anh ta đi đâu, làm gì nữa và đó là việc riêng của anh ta. Tôi thấy rất nhẹ lòng, mọi việc thật thoải mái và tôi chẳng quan tâm xem sẽ như thế nào cả. Chuyện nào rồi cũng vậy thôi. Tôi chỉ không ngờ anh ta là loại người nói thì hay nhưng chẳng được điều gì cả. Chán nhỉ.

Thứ Hai, 6 tháng 4, 2009

Đầu tuần vui vẻ

Ngày đầu tuần mà không thể nào dậy nổi. Huy động toàn bộ quyết tâm bởi người vẫn sốt và rất mệt. Dậy đến văn phòng lúc 8h30, chuẩn bị các giấy tờ cần thiết cho mọi người và đến 10h00 thì có việc đi nhân tiền qua xưởng để lấy hàng về. Cũng thấy vui vui bởi bạn tôi ít nhất cũng chăm sóc tôi khi nghe tin tôi bị ốm. Anh hỏi thăm tôi liên tục và tôi hôm nay trả lời anh khá ngoan bởi thực sự tôi cũng rất mệt nên đỡ quậy với anh hơn. Tôi biết lắm hôm tôi có nhiều chuyện ko vui nên anh giống như 1 nơi để tôi chuyển nỗi bực bội sang thì phải. Biết là không phải nhưng vì đúng lúc đó anh lại làm điều gì đó khiến tôi không bằng lòng nên anh thường gánh chịu. Anh trêu tôi và tôi lại bướng vậy là lại đỡ hơn. Cũng quan tâm và chăm sóc tôi bằng lời hỏi thăm, lại một bài quen thuộc của đàn ông. Tôi nghe thấy những lời hỏi thăm ngọt ngào của đàn ông chán lắm rồi và bây giờ tôi cũng lại đang nghe và chẳng một lời phản đối nhưng tôi hiểu tôi sẽ không có chỗ dành cho anh hay bất kỳ ai trong con tim của tôi được nữa vì thời gian vừa qua tôi giống như con tằm đã dành hết thương yêu cho một người đàn ông và đã nghĩ là họ thật lòng thì họ đã phụ bạc và lừa dối tôi trong suốt thời gian quen biết và yêu thương tôi. Hãy tha lỗi cho em, anh nhé. Có thể anh sẽ gặp được người thương yêu anh thật lòng.

Tôi đã lạnh lẽo và điều đó đã được chứng minh bằng việc tôi đã gặp người đàn ông đó sau khi đi công tác về. Sự lạnh lẽo tràn ngập trong tôi kể từ khi tôi nhận được những câu : "Tôi chẳng việc gì phải hứa" hay "Với tôi cảm xúc ko quan trọng nữa" cùng với những sự việc anh ta làm đối với tôi thời gian vừa qua. Tôi sẽ khiến anh ta ghét tôi thêm mà tôi cũng chẳng ân hận gì cả. Tôi gặp anh ta không một cảm xúc, tôi làm xong các phần việc cần thiết là đi về. Nếu bình thường thì bao giờ tôi cũng ghé qua trao đổi với anh ta về công việc nhưng thật sự trong 1 tuần vừa qua thì tôi hiểu tôi sẽ vất vả hơn nhiều và cũng bởi tôi xác định tôi sẽ phải trụ bằng mọi cách vì lúc này đã cưỡi trên lưng hổ rồi nên tôi phải làm thôi. Tôi có nhìn thấy anh ta nhìn tôi và nhân viên đi về không một lời. Và thực lòng tôi ko còn nhớ tới anh ta trong suốt thời gian làm việc. Đó là điều tôi cũng thấy kỳ lạ bởi tôi không tin là tôi có thể quên nhanh đến vậy. Chiều anh ta có gọi điện hỏi xem tôi đang ở đâu và theo thói quen tôi cũng vẫn hỏi thăm anh ta bình thường và có lẽ rồi anh ta sẽ hiểu rằng anh ta đã không còn vị trí nào trong cuộc sống của tôi cả. Từ việc đến thăm tôi tại gia đình cho tới cuộc sống hàng ngày của tôi cũng không còn 1 thời gian nào tôi dành cho anh ta cả. Tôi sẽ vẫn đối xử tử tế với anh ta như tôi vẫn đối xử nhưng sẽ không còn khoảng thời gian riêng cho anh ta nữa. Để có được suy nghĩ nhẹ nhàng ngày hôm nay tôi phải cảm ơn anh ta mới đúng. Thật tuyệt khi tôi không còn phải quan tâm tới ai cả.

Thứ Bảy, 4 tháng 4, 2009

Nói sao cũng được, đó là anh ! Buồn

"Tình mất vui lúc đã vẹn câu thề
Đời chỉ đẹp khi còn dang dở
Thơ viết đừng xong, thuyền trôi chớ đỗ
Cho ngàn sau lơ lửng với ngàn xưa"

Bốn câu thơ trong bài Ngập ngừng của Hồ Zếnh đã thay anh nói tất cả. Điều này tôi đã được nhận từ trong năm và tới hôm nay tôi lại nhớ tới khi mọi việc đã bình thản nghĩ về anh. Tôi vẫn nhận được những tin nhắn, những cuộc điện thoại của anh và tôi vẫn biết những gì anh tin thì anh vẫn đề nghị tôi làm cho. Nhưng chắc anh sẽ không bao giờ biết được thực sựt trong tôi anh không còn vị trí nữa. Tôi đã tự cảm nhận thấy điều này và tôi không còn nghĩ là phải làm gì cả. Tôi thấy cũng nhẹ nhõm khi nghĩ về điều này. Tôi thấy cũng vui vui bởi sự tự chủ của bản thân. Hôm nay là ngày quốc giỗ, tôi đi cùng mọi người trong công ty liên hoan, thật vui vẻ và tôi đã cảm thấy rất thoải mái về tinh thần và tôi đã tìm ra hướng xử lý các vấn đề. Chỉ có anh là không biết mọi người đã rất coi thường vợ anh. Tôi đã cảnh báo điều này và anh đã cho rằng tôi ghét vợ anh nên tôi nói vậy. Thật may mắn là tôi không cần nói mà chính nhân viên đã nhắn tin nói toàn bộ. Tôi không hiểu là khi đi công tác về thì anh sẽ như thế nào nhưng tôi đã thấy không cần liên lạc hay quan tâm tới anh nữa.

Hôm nay tôi cũng lại nhận ra 1 việc nữa, người bạn tôi cũng đã kịp có người khác thì phải thôi vậy cũng yên tâm về mọi việc. Tôi thấy không còn gì phải quan tâm nữa. Và bây giờ tôi chỉ còn làm những việc theo ý mình là xong.

Tôi bị ốm rồi và rất mệt nhưng được nghỉ mai nên chắc ổn và không ai biết. Vậy là tốt rồi.

Bình thản

Tôi ghi lại suy nghĩ của tôi trong 2 ngày qua. Cuộc đời cũng thật kỳ lạ. Những gì mà tôi gánh chịu trong 3 tháng đến bây giờ nhẹ bẫng. Tôi không còn thấy sự hụt hẫng hay phẫn nộ. Tôi ko còn cảm thấy bất cứ điều gì nữa. Tôi suy nghĩ một cách thoải mái và nghe mọi người kể chuyện về việc anh nghe vợ và nói mọi người ra làm sao. Và mọi người cũng nhận ra tôi cũng là người đã gánh chịu những điều đó và thực sự thì tôi rất bực mình nhưng hình như mọi chuyện đã đi qua . Tôi nhận ra cơn bão tố đã đi qua và bây giờ anh cũng sẽ được tôi đối xử như một bạn. Anh gọi điện cho tôi trong suốt mấy ngày đi công tác và tôi cũng nhận thấy việc đó và tôi cũng nhận thấy việc anh luôn chia sẻ mọi việc với vợ và điều đó đã khiến có chuyện xảy ra với nhân viên trong công ty. Họ nhận được điện thoại của vợ anh hỏi han xem đã làm những việc anh dặn hay chưa rồi còn chỉ đạo nên làm thế này thế kia. Chưa kể tới việc khi anh gọi điện phê bình nhân viên công ty, họ còn nhận ra vợ anh ngồi bên chỉ đạo qua điện thoại. Họ bức xúc đến nỗi còn nói với tôi : "chị nói với anh ấy bảo vợ đừng gọi điện cho bất kỳ ai trong công ty". Thật kỳ lạ. Tôi nhận thấy là nếu tôi không nói thì cũng ko được vì để lâu thể nào cũng có chuyện vì thế tôi đã nhắn tin và điều tôi nhận được đó là sự cảm ơn miệt thị "với kinh nghiệm của tôi thì em khéo quá mà". Kể cũng vui và tôi chỉ nhắn lại :"Nếu biết nhận được tin nhắn này thì đã ko nói". Tuy nhiên, không cần nói tôi cũng hiểu anh sẽ nhận được đầy đủ thông tin để hiểu xem là những gì tôi nói là đúng hay sai và điều đó đã được chứng minh bằng tin nhắn vào ngày hôm nay :"Tôi chán đời quá". Tôi có nhắn hỏi lại là vì sao thì đã ko nhận được câu trả lời. Và anh không biết được là tôi nhận được đầy đủ thông tin về câu chuyện vợ anh đối xử với những người nhân viên trong công ty khiến không ai muốn nói chuyện về vợ anh. Và đó là điều tôi không muốn xét đoán bởi tôi đã cảnh báo về mọi việc. Và vì chuyện này khiến tôi đã nhận được những sự miệt thị đầy đủ của anh trong thời gian qua. Tôi xem anh xử lý việc này ra sao và anh còn chưa nghe đầy đủ thông tin. Tôi chỉ quan sát và đương nhiên điều đó đã ảnh hưởng tới tâm lý của nhân viên công ty. Tôi không muốn đổ dầu vào lửa bởi anh không bao giờ hiểu được tâm lý của người nhân viên là họ sẽ không muốn bị vợ sếp điều hành cho dù có thành ý đến mấy. Tôi nhận thấy thái độ nói chuyện của anh với tôi và cố gắng giấu thông tin. Tôi không hỏi han, không đề cập tới vấn đề đó mà thực chất tôi không biết nói gi. Dường như sau tất cả mọi chuyện thì tôi đã không nhớ tới bất cứ điều gì nữa. Cả ngày tôi không liên lạc cũng không sao. Anh đã hạnh phúc và điều mà tôi nhận thấy là anh chia sẻ với vợ vậy là ổn và tôi chỉ hy vọng sau lần này anh sẽ rút kinh nghiệm và hiểu điều tôi nói có ý gì.
Người bạn cho tôi những nụ cười trong thời gian qua chắc đã có bạn gái vì thực sự tôi không yêu anh nhưng tôi hàm ơn anh về những nụ cười đó. Anh không gọi điện hay nhắn tin cho tôi mấy ngày nay và tôi hy vọng anh sẽ gặp được người con gái thương anh. Tôi không biết anh có làm được điều đó không vì anh chính thức nói anh yêu tôi và muốn sống cùng với tôi. Tôi không biết nói gì mà chỉ biết trêu là thôi nhận em làm em gái. Tôi hiểu nếu tôi lấy anh chắc tôi sẽ được nhẹ tâm hơn. Anh không để ý những tiểu tiết và anh thường làm cho tôi cười. Vậy là bạn cũng rất tuyệt phải không. Tôi sẽ nhận anh làm anh trai của tôi nếu có thể. Tôi chỉ quý anh thôi và điều tôi được đó là tôi rất nhẹ lòng khi tôi không nhận lời anh. Đừng buồn anh nhé. Em có lý do để anh được hạnh phúc mà. Hãy tin là em đang làm điều này là vì anh đấy.

Thứ Tư, 1 tháng 4, 2009

Ghét, Thương và Yêu

Với 3 từ trên tôi đã trải qua toàn bộ trong thời gian qua. Tôi được anh yêu thương, chia sẻ ngọt ngào và rồi đến sự cay đắng, tàn nhẫn của sự phụ tình và để rồi tôi đã làm rất nhiều điều không hòng níu kéo lại mà thực sự có lẽ lớn hơn tất cả đó là tôi muốn được ra đi và để cho anh hạnh phúc bên người vợ của anh. Tôi biết anh đến bây giờ đã ghét tôi và không còn đối xử với tôi như trước kia và điều đó có lẽ tôi thấy cũng không cần nữa. Trong mấy ngày qua, tôi chỉ thấy thương anh và mọi việc đã lắng lại. Và tôi nhận ra những gì tôi làm để anh ghét tôi cũng đã có. Hình như tôi luôn vậy khi người ta đánh tôi thì tôi không có ý định chìa nốt má còn lại cho họ đánh mà tôi thường khiến cho họ ghét tôi luôn và tôi đi luôn và để quên họ luôn. Với anh tôi cũng đã làm được điều đó và tôi nhận ra một điều rất rõ ràng đó là anh đã quên được tôi và anh đã làm đau tôi rất nhiều trong khi anh không nhận ra điều tôi trả anh về với gia đình. Có rất nhiều điều anh tàn nhẫn với tôi ngay kể cả việc tôi rất thành ý quan tâm nhưng anh cũng đã thể hiện sự tàn nhẫn của anh qua nhưng câu nói "tôi chẳng việc gì phải hứa" khi tôi nói anh hãy hứa với tôi mua áo rét khi mà trời rất rét còn anh thì không mang theo. Tôi cảm nhận thấy sự lạnh lẽo và tôi cũng lặng người đi và tự nhiên tôi cảm thấy tôi đã có thể làm được nhiều điều. Tôi không còn thấy chờ cuộc điện thoại hay tin nhắn nữa. Và tôi tin vậy là những gì tôi nghĩ làm được là tôi lại tiếp tục làm được. Tôi sẽ lại quên anh và để trả anh với gia đình. Tôi không quan tâm xem anh sẽ đối xử như thế nào với tôi nữa. Tôi chỉ thấy khoảng lặng và trống rỗng mà thôi. Tất cả những gì có thể thì tôi đã làm và bây giờ thì tôi đã có thể bình thản nhìn anh sống cùng với gia đình và tôi không còn quan tâm tới việc anh nói chuyện với ai, làm gì và ở đâu. Tôi nhận thấy điều đó khi tôi nhận ra anh khởi động lại công ty cũ cùng với gia đình. Tôi không có ý định quan tâm và tôi hiểu vậy là tôi có thể rút khỏi cuộc đời anh và tôi sẽ lại làm được giống như những người khác đó là gặp thì tôi vẫn có thể cười, đùa, trêu chọc và bình thản đi bên người khác. Tôi cũng đã nhận thấy anh làm được điều đó với tôi và sau khi cái tin nhắn của tôi gửi đi cũng có nghĩa là anh hiểu tôi chịu thiệt thòi về mình và tôi không sẽ ra đi không 1 lần khuấy động. Chắc giờ anh hiểu điều đó thì cũng là lúc tôi sẽ bình yên với cuộc sống của tôi. Thật thanh thản.

Anh chưa hiểu được tôi về sự quên và sự lạnh. Và anh cũng sẽ rời tôi khi làm xong thị trường cho Công ty và tôi sẽ phải một mình làm về mọi việc tiếp tục. Tôi không còn quan tâm đến khi nào anh rời nữa và tôi hiểu đương nhiên anh sẽ rời vậy thôi. Và tôi sẽ không một lần đề cập tới việc anh sẽ ở lại. Tôi sẽ làm sao để mọi việc ổn thỏa nhất vậy thôi. Anh sẽ không phải quan tâm đến tôi nữa. Vậy cũng tốt.