Câu nói của anh từ khi mới quen nhau ko ngờ đến bây giờ tôi mới có thể hiểu thấu đáo về điều này. Khi đó anh vừa nói vừa cười vừa có hàm ý trêu chọc bởi anh còn ví dụ : "Nếu anh muốn hôn em anh cũng xin phép nếu em đồng ý thì anh mới hôn". Tôi đã phải bật cười bởi sự liên tưởng và anh đọc được suy nghĩ của tôi hay nói 1 cách khác anh là người chơi cờ tướng khá giỏi nên anh luôn đoán trước được nước đi của người chơi vì thế trong cuộc sống hàng ngày anh cũng đoán trước được suy nghĩ của người khác và đó chính là điểm thú vị mà anh thích thú mỗi khi đọc được suy nghĩ của người khác.
Hồi đó tôi chỉ thấy sự thú vị mà chưa thấy sự nghiệt ngã. Sau này khi làm cùng nhau rồi và va chạm trong công việc và đặc biệt về sự phụ tình phũ phàng của anh thì quả là không còn gì để nói thì tôi nhận rõ câu nói trên của anh là sự phủi toàn bộ trách nhiệm nếu có bởi vì anh luôn báo trước cho tôi mọi vấn đề. "Tôi đã nói trước cho em rủi ro có thể xảy ra để em có thể cân nhắc trước khi quyết định", "Tôi chưa từng yêu cầu em phải tốt với tôi", "Tôi không cần em phải quan tâm tới tôi, phải đối xử tốt với tôi". Sự phụ tình nếu mang ra kể cho mọi người nghe chắc anh không còn đất để chui bởi anh có tiếng là hào hoa, anh có tiếng là quân tử mà lại đối xử với người bạn tốt của anh như vậy sao? Tôi rất hiểu anh vì sao hiện nay anh vẫn nhẹ nhàng với tôi, cố gắng tránh mặt tôi càng nhiều càng tốt, cố gắng để tôi có thể đồng ý làm hậu thuẫn cho công ty của anh bởi anh không có sự hỗ trợ của gia đình, của bất kỳ ai trong gia đình anh. Nếu mọi người biết anh đã và đang đối xử với người bạn mà anh thường nói không có người thứ 2 trên đời thì sẽ như thế nào nhỉ?
Anh luôn cảnh báo tôi trước mọi vấn đề và cả tôi và anh cùng ỷ lại nhau trong nhiều quyết định và gần đây tôi đã độc lập và gần như không có liên quan tới anh trong nhiều quyết định quản lý bởi tôi nhận ra chính trong phần kinh doanh của anh đã ko có hiệu quả và không đạt đúng kế hoạch như anh vạch ra. Chi phí công tác phí của chính anh bao giờ cũng cao gấp 2 lần hiệu quả mang về. Hiện tại chưa thấy tính hiệu quả của các chuyến công tác của anh.
Chính bởi sự báo trước này mà anh luôn nghiệt ngã với tôi. Và điều này tôi nhận ra vì sao những người quanh anh không giúp anh khi anh khó khăn bởi họ có giúp anh thì rồi cũng sẽ bị anh nghiệt ngã :"Tôi có yêu cầu anh, chị.... tốt với tôi đâu" vậy thì tại sao họ phải giúp anh khi anh phủi đi toàn bộ lòng tốt của họ chứ nhỉ. Tôi đã từng nghẹn lời khi nhận ra điều đó. Và chính anh cũng đã thú nhận rằng không ai giúp anh khi khó khăn có lẽ do chính anh. Tôi đã từng nghĩ nếu tôi biết anh như vậy liệu tôi có giúp anh không? Chắc không bởi tôi cũng giống mọi người. Đến bây giờ mọi việc đã xảy ra rồi vậy mà anh vẫn còn nói với tôi :"Tôi có yêu cầu em tốt với tôi đâu". Thật có lẽ bởi tôi không tốt nên mới nhắc như vậy vì anh đã nói :"ai tốt với tôi thì cứ tốt, tôi không yêu cầu nên đừng có kể". Nghẹn lời nhỉ khi tôi chưa kịp nói gì mà chỉ bởi vì anh phủi toàn bộ nên tôi hỏi anh :"Tại sao không nói trước khi đặt bút ký vào thỏa thuận?". Tôi không còn lời nào để nói nữa. Thật buồn.
Anh càng ngày càng tìm mọi cách để ko phải làm việc cùng với tôi có lẽ bởi tôi đang cố gắng quên anh và anh cũng đang giúp tôi để làm điều này. Tôi cảm ơn và chỉ nhận thấy sự đơn độc lớn dần trong tôi và tôi thấy không muốn gặp bất kỳ ai nữa. Tôi đã có lịch để không có thời gian rỗi nữa rồi. Buổi trưa tôi đi bơi cùng bạn bè. Buổi chiều về ít nhất có 2 ngày tôi đi tập yoga và sau này sẽ còn lại 5 buổi để tôi có việc khác để làm. Vậy là từ T5 là tôi không có nhiều thời gian và tôi sẽ dành thời gian cho bản thân tôi nhiều hơn. Tôi thấy buồn mà cũng chẳng có ý định cải thiện điều đó.
Một tháng chỉ có ít nhất 1 ngày tôi đi cùng với anh đi lễ và vì thế nên tôi thấy cũng thoải mái không có vấn đề gì phải quan tâm nữa. Và nếu trong trường hợp anh không đi thì chỉ còn có tôi đi mà thôi và điều này lại quay trở về những tháng ngày chưa biết anh. Vậy cũng tốt. Tôi sẽ tập cho mình thói quen này. Tôi sẽ quen dần với suy nghĩ anh ko tồn tại trong cuộc đời tôi.
Hồi đó tôi chỉ thấy sự thú vị mà chưa thấy sự nghiệt ngã. Sau này khi làm cùng nhau rồi và va chạm trong công việc và đặc biệt về sự phụ tình phũ phàng của anh thì quả là không còn gì để nói thì tôi nhận rõ câu nói trên của anh là sự phủi toàn bộ trách nhiệm nếu có bởi vì anh luôn báo trước cho tôi mọi vấn đề. "Tôi đã nói trước cho em rủi ro có thể xảy ra để em có thể cân nhắc trước khi quyết định", "Tôi chưa từng yêu cầu em phải tốt với tôi", "Tôi không cần em phải quan tâm tới tôi, phải đối xử tốt với tôi". Sự phụ tình nếu mang ra kể cho mọi người nghe chắc anh không còn đất để chui bởi anh có tiếng là hào hoa, anh có tiếng là quân tử mà lại đối xử với người bạn tốt của anh như vậy sao? Tôi rất hiểu anh vì sao hiện nay anh vẫn nhẹ nhàng với tôi, cố gắng tránh mặt tôi càng nhiều càng tốt, cố gắng để tôi có thể đồng ý làm hậu thuẫn cho công ty của anh bởi anh không có sự hỗ trợ của gia đình, của bất kỳ ai trong gia đình anh. Nếu mọi người biết anh đã và đang đối xử với người bạn mà anh thường nói không có người thứ 2 trên đời thì sẽ như thế nào nhỉ?
Anh luôn cảnh báo tôi trước mọi vấn đề và cả tôi và anh cùng ỷ lại nhau trong nhiều quyết định và gần đây tôi đã độc lập và gần như không có liên quan tới anh trong nhiều quyết định quản lý bởi tôi nhận ra chính trong phần kinh doanh của anh đã ko có hiệu quả và không đạt đúng kế hoạch như anh vạch ra. Chi phí công tác phí của chính anh bao giờ cũng cao gấp 2 lần hiệu quả mang về. Hiện tại chưa thấy tính hiệu quả của các chuyến công tác của anh.
Chính bởi sự báo trước này mà anh luôn nghiệt ngã với tôi. Và điều này tôi nhận ra vì sao những người quanh anh không giúp anh khi anh khó khăn bởi họ có giúp anh thì rồi cũng sẽ bị anh nghiệt ngã :"Tôi có yêu cầu anh, chị.... tốt với tôi đâu" vậy thì tại sao họ phải giúp anh khi anh phủi đi toàn bộ lòng tốt của họ chứ nhỉ. Tôi đã từng nghẹn lời khi nhận ra điều đó. Và chính anh cũng đã thú nhận rằng không ai giúp anh khi khó khăn có lẽ do chính anh. Tôi đã từng nghĩ nếu tôi biết anh như vậy liệu tôi có giúp anh không? Chắc không bởi tôi cũng giống mọi người. Đến bây giờ mọi việc đã xảy ra rồi vậy mà anh vẫn còn nói với tôi :"Tôi có yêu cầu em tốt với tôi đâu". Thật có lẽ bởi tôi không tốt nên mới nhắc như vậy vì anh đã nói :"ai tốt với tôi thì cứ tốt, tôi không yêu cầu nên đừng có kể". Nghẹn lời nhỉ khi tôi chưa kịp nói gì mà chỉ bởi vì anh phủi toàn bộ nên tôi hỏi anh :"Tại sao không nói trước khi đặt bút ký vào thỏa thuận?". Tôi không còn lời nào để nói nữa. Thật buồn.
Anh càng ngày càng tìm mọi cách để ko phải làm việc cùng với tôi có lẽ bởi tôi đang cố gắng quên anh và anh cũng đang giúp tôi để làm điều này. Tôi cảm ơn và chỉ nhận thấy sự đơn độc lớn dần trong tôi và tôi thấy không muốn gặp bất kỳ ai nữa. Tôi đã có lịch để không có thời gian rỗi nữa rồi. Buổi trưa tôi đi bơi cùng bạn bè. Buổi chiều về ít nhất có 2 ngày tôi đi tập yoga và sau này sẽ còn lại 5 buổi để tôi có việc khác để làm. Vậy là từ T5 là tôi không có nhiều thời gian và tôi sẽ dành thời gian cho bản thân tôi nhiều hơn. Tôi thấy buồn mà cũng chẳng có ý định cải thiện điều đó.
Một tháng chỉ có ít nhất 1 ngày tôi đi cùng với anh đi lễ và vì thế nên tôi thấy cũng thoải mái không có vấn đề gì phải quan tâm nữa. Và nếu trong trường hợp anh không đi thì chỉ còn có tôi đi mà thôi và điều này lại quay trở về những tháng ngày chưa biết anh. Vậy cũng tốt. Tôi sẽ tập cho mình thói quen này. Tôi sẽ quen dần với suy nghĩ anh ko tồn tại trong cuộc đời tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét