Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2009

Anh và Tôi

Lại phải đối diện với suy nghĩ về anh để rồi có những quyết định cho riêng mình. Anh không quên được tôi và tôi cũng vậy nhưng cả hai đã có những buổi nói chuyện và anh thì vẫn vậy, sự đa tình và bất cần vẫn tồn tại trong anh. Giá mà anh có sự chỉnh chu nhỉ chắc tôi sẽ yên tâm hơn. Cuộc đời thật kỳ lạ khi mà cả tôi và anh đã biết rất rõ mình phải làm gì. Tôi thấy thật bình thản nhìn thấy anh lại tiếp tục gọi điện, buôn chuyện và gặp gỡ với những cô bạn gái khác. Tôi thấy rất thanh thản bởi người mà cần quan tâm tới anh bây giờ là vợ anh mà.

Tuy nhiên, trong sâu thẳm tôi nhận ra 1 điều anh đang lẩn tránh chính bản thân anh. Anh không yêu vợ, anh đi công tác liên miên, anh gần như kể từ khi cưới anh không dành thời gian cho vợ, 2 vợ chồng chưa có 1 lần sóng bước bên nhau thì phải. Tôi thấy không lạ vì anh cũng đã nói cho tôi về điều đó. Chỉ có tôi thấy cay cay mũi bởi nếu ko yêu vợ vì sao phải khổ vậy nhỉ. Anh nghiệt ngã với chính bản thân mình và những người quanh anh. Anh thường nói với tôi : "Yêu công việc chính bởi vì thế đấy". Anh như người của thế giới xa lạ, anh đã có lần nói với tôi là anh không mơ thấy anh về già. Hay anh đã có lần nói với tôi : "Nếu may mắn anh có hậu duệ thì em hãy để mắt tới chúng nhé". Lời nói của anh như một lời trăng trối điều gì đó. Anh luôn kể cho tôi những giấc mơ kỳ lạ, những giấc mơ về người bạn thân đã mất của anh về hỏi anh. Anh kể cho tôi nghe những suy nghĩ của anh và gần đây nhất anh nói :"Anh ân hận là chưa làm cho công ty phát triển được như mong muốn". Anh đang hết sức nỗ lực và tôi có một cái cảm giác sinh lực của anh như càng ngày càng cạn đi kể từ sau cuộc hôn nhân của anh. Tôi không bao giờ tìm hiểu vì sao anh phải lấy người phụ nữ đó nhưng tôi rất hiểu cảm giác của anh. Tôi đã có lần hỏi anh vì sao phải đày đọa mình khổ vậy nhưng anh không trả lời.

Tôi đã ép mình được không liên lạc, không gọi điện và giờ đây ngoại trừ là công việc, tôi đã ko còn liên lạc mỗi khi tôi trống trải nữa. Tôi cũng đã thẳng thắn với anh rằng trước đây làm bất cứ điều gì tôi cũng nghĩ cho anh nhưng giờ đây thì tôi đã nghĩ cho tôi. Tôi biết anh buồn bởi anh đã quen với sự quan tâm của tôi mà. Đành vậy chứ biết làm sao. Tôi ngắm anh lúc anh trò chuyện hay làm việc với mọi người tôi cũng tự hỏi vì sao anh lại như vậy? Vì sao lại tự hủy hoại niềm vui của mình và điều anh đã thú nhận với tôi là anh không vượt qua được chính bản thân mình. Vậy thì tôi chịu không có cách gì giúp anh được.

Anh à, thật lòng tới bây giờ em vẫn không hiểu vì sao anh phải vậy nhỉ. Anh luôn lẩn tránh không dám đối diện với sự thật và điều đó đã khiến anh không thoát khỏi được vòng luẩn quẩn. Đã có lần em nói với anh :"Cuộc đời là của mình vì sao lại phải khổ vậy chứ". Còn anh thì mỗi lần như vậy anh đều cho là em nói linh tinh. Nhưng thử nhìn anh xem, ngày nghỉ thường thì người ta rất sung sướng được đi với vợ tới chỗ này chỗ kia, còn anh thì sao? Không về nhà bố mẹ thì đi công tác hoặc tụ tập với mấy người bạn hoặc gặp gỡ mấy cô bạn gái. Liệu sẽ tồn tại được bao lâu với niềm hạnh phúc không có. Anh cũng nói với em là vợ anh không được làm anh khó chịu, làm khó chịu là anh đi luôn. "Chồng bát còn có khi xô" chuyện gia đình mà không có chuyện gì xảy ra mới là lạ. Vậy anh có đi mãi được không? Tình yêu với vợ không có, không có cảm xúc bên vợ. Và một điều nữa anh còn không thể làm cùng vợ trong công việc mặc dù em biết anh đang chuẩn bị mọi việc để vợ anh điều hành công ty của anh. Anh chia sẻ thông tin với em nhưng em cũng hiểu cuộc sống của anh đầy sự ngột ngạt. Và để rồi em không hiểu sức chịu đựng của con người đến bao giờ nhỉ? Anh khổ, vợ anh sẽ khổ còn em cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc gì. Anh đã làm mọi việc để em khổ trong suốt thời gian qua thì đến bây giờ em thấy em vẫn được hạnh phúc hơn anh đấy. Thật buồn cho anh khi anh không xác định được cuộc đời mình cần cái gì. Anh đã có lần trách em là sao không nói với anh và đã biết anh vậy sao không nói với anh. Cay đắng nhỉ anh là đàn ông mà anh không biết mình cần cái gì sao? Tệ nhỉ.

Vậy là qua tiếp một ngày và tôi đã bắt đầu trở lại những ngày trước đây không anh rồi. Các thói quen không có anh lại xuất hiện. Chỉ có một việc, công việc càng ngày càng nhiều và vất vả quá nên tôi đang tìm hướng để thoát ra khỏi cái ngõ cụt này. Những người mà tôi tin đều không còn nên tôi chỉ còn biết tự tìm hướng thoát khác vậy mà chưa có. Làm sao đây????

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét