Hôm nay vẫn được nghỉ, quả cũng thật là thích khi không phải làm gì. Đến trưa tôi mới nhớ ra là hôm nay mọi người qua để sửa máy vậy nên tôi gọi điện để mua cái gì đó cho anh. Được biết mọi người vẫn đang sửa máy chưa xong nên tôi đi sang xưởng. Sang tới nơi tôi cũng ngạc nhiên bởi thấy cô nhân viên xin nghỉ nhưng vẫn làm. Hóa ra cô bé làm hết hợp đồng thì xin nghỉ luôn thể. OK. Cũng tiếc cô bé này bởi tính cách làm việc chu đáo. Tôi đã có dự định đào tạo nó trở thành kỹ thuật viên. Nhưng thôi, nhân sự là bài toán của mọi công ty nên không có gì lạ cả. Rồi tôi quyết định cho mọi người làm buổi chiều và tưởng anh vẫn sẽ làm cùng vì anh đề nghị cho mọi người làm nhưng hóa ra không phải anh đi với bạn anh nên tôi cho mọi người làm hết phần công việc còn lại.
Về tôi có liên lạc với anh và nhận ra xe anh ở một quán cà phê gần công ty, tôi thấy hơi buồn một chút nhưng rồi sau thấy vui khi có quyết định lang thang. Cảm giác đó vẫn hiện hữu và thích thú bởi được tự cảm nhận cái không gian yên tĩnh của ngày nghỉ. Đi qua nhà Hát lớn, dọc đường Tràng Tiền tôi nhớ phải ghé qua quán sách quen để mua một cuốn sách :"Tâm & Kế người Do Thái". Thói quen mua sách & đọc sách đã cho tôi những khoảng thời gian lang thang ngắm những cuốn sách trong các hiệu sách. Mua nhiều thành quen nên khi tôi xuất hiện đã nhận được nụ cười chào hỏi của bà chủ quán. Đứng lặng lẽ đọc sách, tìm những cuốn sách mình quan tâm. Càng ngày tôi đọc tiểu thuyết rất ít, hay đọc những cuốn mang tính nghiên cứu có lẽ bởi cuộc sống cho tôi thấy nhiều điều không giống tiểu thuyết nên tôi không đọc nữa. Số lượng người mua sách cũng rất nhiều. Đúng là văn hóa đọc vẫn được mọi người quan tâm. Mỗi người một vẻ, thấy vui vui. Mọi người vừa mua vừa hỏi nhau. Tôi nhớ một mối quan hệ của tôi với một cô bé cũng xuất phát từ việc không biết nên hỏi thăm để mua được cuốn sách ưng ý. Tôi nhận ra hình như tôi rất thích biết nhiều nên tôi đọc cũng nhiều nhưng hình như không chú tâm lắm. Tôi thích là khi cần thì tôi phải có sách tham chiếu ngay. Kể cũng vui vui, một thói quen của gia đình nhà tôi. Tôi có một mơ ước có một phòng sách cho riêng mình mà không hiểu có làm được không nhỉ. Tôi thích làm được điều đó. Có lẽ tôi sẽ đề nghị làm điều này mới được bởi tôi vẫn thích được làm về sách. Không hiểu có thành công không khi làm điều này nhỉ?
Vậy là kỳ nghỉ đã kết thúc để có hàng và tránh thiếu hàng do thiếu nhân sự nên tôi đã quyết định mai đi làm và lại vào guồng công việc rồi. Thật là mệt nhỉ. Thôi đi đọc sách đây. Có một buổi tối rất lặng lẽ không ai quấy rầy cả. Cũng thấy vui vui.
Về tôi có liên lạc với anh và nhận ra xe anh ở một quán cà phê gần công ty, tôi thấy hơi buồn một chút nhưng rồi sau thấy vui khi có quyết định lang thang. Cảm giác đó vẫn hiện hữu và thích thú bởi được tự cảm nhận cái không gian yên tĩnh của ngày nghỉ. Đi qua nhà Hát lớn, dọc đường Tràng Tiền tôi nhớ phải ghé qua quán sách quen để mua một cuốn sách :"Tâm & Kế người Do Thái". Thói quen mua sách & đọc sách đã cho tôi những khoảng thời gian lang thang ngắm những cuốn sách trong các hiệu sách. Mua nhiều thành quen nên khi tôi xuất hiện đã nhận được nụ cười chào hỏi của bà chủ quán. Đứng lặng lẽ đọc sách, tìm những cuốn sách mình quan tâm. Càng ngày tôi đọc tiểu thuyết rất ít, hay đọc những cuốn mang tính nghiên cứu có lẽ bởi cuộc sống cho tôi thấy nhiều điều không giống tiểu thuyết nên tôi không đọc nữa. Số lượng người mua sách cũng rất nhiều. Đúng là văn hóa đọc vẫn được mọi người quan tâm. Mỗi người một vẻ, thấy vui vui. Mọi người vừa mua vừa hỏi nhau. Tôi nhớ một mối quan hệ của tôi với một cô bé cũng xuất phát từ việc không biết nên hỏi thăm để mua được cuốn sách ưng ý. Tôi nhận ra hình như tôi rất thích biết nhiều nên tôi đọc cũng nhiều nhưng hình như không chú tâm lắm. Tôi thích là khi cần thì tôi phải có sách tham chiếu ngay. Kể cũng vui vui, một thói quen của gia đình nhà tôi. Tôi có một mơ ước có một phòng sách cho riêng mình mà không hiểu có làm được không nhỉ. Tôi thích làm được điều đó. Có lẽ tôi sẽ đề nghị làm điều này mới được bởi tôi vẫn thích được làm về sách. Không hiểu có thành công không khi làm điều này nhỉ?
Vậy là kỳ nghỉ đã kết thúc để có hàng và tránh thiếu hàng do thiếu nhân sự nên tôi đã quyết định mai đi làm và lại vào guồng công việc rồi. Thật là mệt nhỉ. Thôi đi đọc sách đây. Có một buổi tối rất lặng lẽ không ai quấy rầy cả. Cũng thấy vui vui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét