Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2009

Cô độc

Một ngày không có nhiều thời gian dành cho suy nghĩ về cá nhân về cuộc đời nhưng khi chiều về mọi việc đã xong xuôi, mọi người đi về hết, anh thì rời xưởng ngay khi vừa xong việc. Sự cô độc tràn ngập tâm hồn tôi. Ngày trước, chỉ cách đây 1 năm thôi đi đâu làm gì bao giờ anh cũng ở bên cho tới khi tôi về tới nhà bình yên. Anh là người chưa xa tôi kể từ khi khởi sự. Ngày đó anh cũng cô độc lắm, người thân thì có đây mà lại không có vì anh về nhà mà cứ như về nhà người lạ. Anh về cùng không nói chuyện với ai, cũng không ăn cơm cùng với mọi người bởi chính sự tự ái của anh. Ngày đó, cô vợ của anh bây giờ cũng chẳng giúp gì được cho anh chưa kể tới lúc anh còn phải cho tiền để sống. Ngày đó anh luôn là người tìm tới tôi mỗi lúc cô độc. Có khi vừa về tới nhà không chịu nổi không khí trong gia đình anh lại liên lạc với tôi và dù rất mệt nhưng chiều anh nên tôi vẫn ra ngoài ngồi uống nước với anh. Sau rồi chuyện này thường xảy ra nhiều tới nỗi tôi chẳng để ý xem chuyện gì xảy ra với gia đình anh nữa. Và chỉ càng gần về cuối năm thì thấy anh có hiện tượng lạ, tôi cũng đã không để ý về kế hoạch cưới vợ của anh để rồi tôi vẫn hết lòng vì anh còn anh thì .....

Đến bây giờ chẳng còn gì để nói với anh nhưng anh nói với tôi là anh sợ những câu nói của tôi, anh sợ những ẩn ý trong câu nói của tôi và vì thế anh phải tránh mặt tôi và anh lại đi tìm thú vui với những cô bạn gái khác. Tôi đến thời điểm này cũng chẳng còn gì phải lưu luyến nhưng mỗi khi nhìn anh tôi lại thấy một sự uất ức trong suy nghĩ. Tôi cố gắng không nghĩ tới anh bởi sự phản bội một cách trắng trợn. Giá như anh nói được một câu tử tế, giá như đừng có phụ tình đến tàn nhẫn như vậy thì chắc tôi sẽ tôn trọng anh nhiều bởi những gì anh đang làm nhưng thật tình anh đang phải rất cố gắng đển làm cho đúng những lời anh hứa với tôi. Tôi biết nếu với tính cách của anh mà chưa bỏ đi mới là chuyện lạ. Tôi biết anh cũng hết lòng vì tôi nhưng tôi vẫn rất buồn bởi anh đã phụ lòng tin của tôi. Giờ đây tôi sẽ lại đơn độc một mình như ngày chưa biết anh vậy.

Cô độc, người lữ bộ hành lại một mình mệt mỏi đi trên con đường. Không có người thân thuộc, không có bạn bè chỉ có niềm tin vào chính bản thân mình. Người lữ bộ hành không còn cảm thấy có niềm tin vào cuộc sống, hay ai khác nữa. Người lữ bộ hành đã từng tin rằng cuộc đời này vẫn có người tốt nhưng tới bây giờ thì nhận ra là không hoàn toàn vậy. Sự cô độc lại vẫn hoàn cô độc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét