Thứ Ba, 5 tháng 5, 2009

Bạn mới

Hôm nay thật buồn nhưng cũng có niềm vui nho nhỏ. Sáng tôi bận bịu với việc đi cấp đổi lại CMT nên mất buổi sáng. Đến chưa kịp ngồi làm gì thì anh đến và kể từ lúc đó đến 1h00 thì anh chỉ gây sự và dùng những từ ngữ làm tổn thương tôi. Tôi cay đắng nhận thấy con người anh ta. Tôi không nói gì và cũng không một lần liên hệ. Tôi mải tìm nhân sự và nhắn tin cho mọi người để tìm nhân sự. Buổi trưa, người bạn của tôi lại nhắn tin nói nhớ tôi. Tôi buồn bởi tôi chỉ quý anh thôi và cũng không biết nói như thế nào nữa. Buồn nhỉ.

Chiều tôi nhận được một cuộc điện thoại của một nhà cung cấp. Tôi cũng không ngờ cuộc điện thoại này lại kéo dài thế và người đàn ông này cũng là một người kinh doanh lâu năm và kỳ cựu. Anh ta cũng khéo ăn, khéo nói. Anh ta đang tìm cách lôi kéo thêm một khách hàng và anh ta có cách thuyết phục với người nói chuyện một cách dễ chịu và thẳng thắn. Tuy nhiên tôi không rõ thực hư như thế nào và quả là vì hôm nay tôi đang buồn quá nên tôi đã nói chuyện với anh rất vui vẻ. Tôi phải cảm ơn anh vì tôi có cảm giác tôi nhận được sự quan tâm của anh để tôi tự vượt qua stress. Anh đã cho tôi những nụ cười trong ngày sinh nhật công ty. Anh cho tôi cái cảm giác của một người đàn bà được người khác giới ngưỡng mộ. Anh cho tôi cảm giác có thêm một người bạn bên tôi. Cuộc nói chuyện này anh đã có được khá nhiều thông tin về tôi và tôi ngạc nhiên về việc tại sao tôi lại chia sẻ nhiều thông tin với anh vậy. Có thể bởi tôi có sự cô độc nên tôi cần có một người bạn giúp tôi vượt qua nỗi đau mà người khác mang đến cho tôi trong ngày. Tôi cảm ơn anh thật nhiều về những nụ cười anh đã mang lại cho tôi đúng thời điểm. Anh hỏi tôi về email, về nick skype, về gia đình, về bố mẹ. Tôi lấy làm lạ bởi anh bảo anh linh cảm thấy. Tôi đã khá thẳng thắn khi nhận xét anh là người có giọng nói dễ thương, biết cách lấy thông tin người khác. Biêt cách nói chuyện để người khác sẽ tự hỏi sao không thử nói chuyện với người này nhỉ. Và rất biết cách dẫn chuyện. Anh cười và bảo tôi cũng có điều đó. Tôi cười bảo : "Vậy ạ?". Tôi buồn cười bởi điều đó bình thường tôi sẽ chỉ cười trừ nhưng tới hôm nay tôi cho anh thông tin và đã cười trêu khi anh hỏi tôi về nấu ăn. Tôi cười đùa anh là anh check em về nữ công, nữ tặc ạ? Vậy thì em nói món em nấu ngon nhất là trứng luộc và rau luộc anh ạ. Anh cười trừ. Và tôi quyết định chấm dứt cuộc nói chuyện và thực sự dài quá. Anh đồng ý tuy nhiên có lời mời tôi đi uống cà phê. Anh add nick tôi và nói anh thích nói chuyện điện thoại hơn. Tôi cười bởi kỳ lạ với một người xa lạ mà.

Anh ngồi nghe tôi nói chuyện với người đàn ông này. Sau đó tôi có cảm giác anh ghen với người đàn ông này. Anh xử sự rất lỗ mãng, anh quẳng đánh vèo cái điện thoại và bỏ đi sau khi nói những lời khó nghe. Tôi biết vậy là không còn gì và tôi chỉ còn cố gắng nhịn để thoát khỏi cơn khủng hoảng này. Tôi thật buồn mà.

Tôi vừa nhắn tin với người đàn ông xa lạ đó. Anh ta nhắn tin như chúng tôi đã là người bạn thân lắm rồi. Tôi vẫn trả lời các câu hỏi của anh và thực sự tôi cũng ko đặt lại câu hỏi cho anh ta vì quả là tôi chưa có ý định tìm hiểu thông tin mà. Anh nhắn tin và hỏi tôi anh ta có giúp được gì ko và đừng ngại gì cả. Tôi đã cảm ơn và anh ta có nói anh hứa sẽ giúp những gì anh có thể làm được. Tôi thấy kỳ lạ một người đàn ông xa lạ lại nói sẽ giúp tôi. Tôi thấy không có điều kỳ lạ đó ở trên trời chẳng lẽ ông trời đã hiểu điều tôi mong muốn có một người đàn ông chia sẻ và lo toan với tôi? Điều này từ trước tới nay không có ai giúp tôi. Thường thì tôi giúp người ta chứ tôi chưa nhận được sự giúp đỡ nào của người nào nên tôi thấy lạ. Tôi cảm ơn anh thật nhiều, một người đàn ông xa lạ lại có thể ít nhất nói được một câu mà những người bạn tôi cũng chưa nói được điều đó. Tôi buồn nhiều nhưng nhờ có những tin nhắn đó tôi đã vui hơn rất nhiều.

Tối nay anh đi công tác và tôi cũng không nhắn tin gì cả. Cuối cùng thì anh là người gọi điện, nhắn tin cho tôi. Anh xin lỗi tôi và trong cuộc điện thoại anh nói anh bị mất mát rằng tôi không còn nghĩ về anh được như ngày xưa nữa. Tôi không nói gì và tôi chỉ bảo cố gắng tránh làm tổn thương nhau. Tôi cố gắng tránh nhưng người làm tôi đau đó là anh nên tôi cũng không thấy có điều gì tôi phải áy náy với anh. Anh xin tôi bỏ qua mọi chuyện. Tôi chỉ nhắn đơn giản và không một lời nào nói thêm. Tôi hiểu điều mà anh sẽ nhận thấy đó là tình cảm của tôi dành cho anh trước đây đã không còn nữa. Anh làm tổn thương tôi quá nhiều nên tôi không thấy có điều gì cần phải ghi nhớ nữa. Hôm nay anh cũng chứng kiến cuộc nói chuyện của tôi với người đàn ông xa lạ. Và tôi tin là anh ko ghen mới là chuyện lạ bởi tôi đã nói nhiều chuyện về nữ công gia chánh, về kinh doanh, về việc anh muốn check thông tin của tôi. Và sẽ để điều đó trao đổi trong buổi uống cà phê. Tôi biết anh không ghen mới là chuyện lạ bởi anh thấy niềm vui của tôi, nụ cười của tôi. Tôi không một lời và sự xa lạ hiện rõ trong ánh mắt, giọng nói của tôi. Tôi lạnh tanh nói chuyện với anh ta. Tôi phải cảm ơn người đàn ông xa lạ này. Tôi thực sự buồn khi tôi không còn tin đàn ông. Tôi chỉ nói chuyện thôi và tôi cũng đã nói với người đàn ông đó là tôi có thêm được một người bạn. Vậy thôi. Và anh ta có tuổi hợp với tôi đấy. Tôi biết sẽ rất tốt nếu kết hợp tuổi của anh ta với tuổi của tôi trong làm ăn.

Cảm ơn người bạn xa lạ nhé.


Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2009

"Tôi luôn xin phép trước khi làm mọi việc"

Câu nói của anh từ khi mới quen nhau ko ngờ đến bây giờ tôi mới có thể hiểu thấu đáo về điều này. Khi đó anh vừa nói vừa cười vừa có hàm ý trêu chọc bởi anh còn ví dụ : "Nếu anh muốn hôn em anh cũng xin phép nếu em đồng ý thì anh mới hôn". Tôi đã phải bật cười bởi sự liên tưởng và anh đọc được suy nghĩ của tôi hay nói 1 cách khác anh là người chơi cờ tướng khá giỏi nên anh luôn đoán trước được nước đi của người chơi vì thế trong cuộc sống hàng ngày anh cũng đoán trước được suy nghĩ của người khác và đó chính là điểm thú vị mà anh thích thú mỗi khi đọc được suy nghĩ của người khác.

Hồi đó tôi chỉ thấy sự thú vị mà chưa thấy sự nghiệt ngã. Sau này khi làm cùng nhau rồi và va chạm trong công việc và đặc biệt về sự phụ tình phũ phàng của anh thì quả là không còn gì để nói thì tôi nhận rõ câu nói trên của anh là sự phủi toàn bộ trách nhiệm nếu có bởi vì anh luôn báo trước cho tôi mọi vấn đề. "Tôi đã nói trước cho em rủi ro có thể xảy ra để em có thể cân nhắc trước khi quyết định", "Tôi chưa từng yêu cầu em phải tốt với tôi", "Tôi không cần em phải quan tâm tới tôi, phải đối xử tốt với tôi". Sự phụ tình nếu mang ra kể cho mọi người nghe chắc anh không còn đất để chui bởi anh có tiếng là hào hoa, anh có tiếng là quân tử mà lại đối xử với người bạn tốt của anh như vậy sao? Tôi rất hiểu anh vì sao hiện nay anh vẫn nhẹ nhàng với tôi, cố gắng tránh mặt tôi càng nhiều càng tốt, cố gắng để tôi có thể đồng ý làm hậu thuẫn cho công ty của anh bởi anh không có sự hỗ trợ của gia đình, của bất kỳ ai trong gia đình anh. Nếu mọi người biết anh đã và đang đối xử với người bạn mà anh thường nói không có người thứ 2 trên đời thì sẽ như thế nào nhỉ?

Anh luôn cảnh báo tôi trước mọi vấn đề và cả tôi và anh cùng ỷ lại nhau trong nhiều quyết định và gần đây tôi đã độc lập và gần như không có liên quan tới anh trong nhiều quyết định quản lý bởi tôi nhận ra chính trong phần kinh doanh của anh đã ko có hiệu quả và không đạt đúng kế hoạch như anh vạch ra. Chi phí công tác phí của chính anh bao giờ cũng cao gấp 2 lần hiệu quả mang về. Hiện tại chưa thấy tính hiệu quả của các chuyến công tác của anh.

Chính bởi sự báo trước này mà anh luôn nghiệt ngã với tôi. Và điều này tôi nhận ra vì sao những người quanh anh không giúp anh khi anh khó khăn bởi họ có giúp anh thì rồi cũng sẽ bị anh nghiệt ngã :"Tôi có yêu cầu anh, chị.... tốt với tôi đâu" vậy thì tại sao họ phải giúp anh khi anh phủi đi toàn bộ lòng tốt của họ chứ nhỉ. Tôi đã từng nghẹn lời khi nhận ra điều đó. Và chính anh cũng đã thú nhận rằng không ai giúp anh khi khó khăn có lẽ do chính anh. Tôi đã từng nghĩ nếu tôi biết anh như vậy liệu tôi có giúp anh không? Chắc không bởi tôi cũng giống mọi người. Đến bây giờ mọi việc đã xảy ra rồi vậy mà anh vẫn còn nói với tôi :"Tôi có yêu cầu em tốt với tôi đâu". Thật có lẽ bởi tôi không tốt nên mới nhắc như vậy vì anh đã nói :"ai tốt với tôi thì cứ tốt, tôi không yêu cầu nên đừng có kể". Nghẹn lời nhỉ khi tôi chưa kịp nói gì mà chỉ bởi vì anh phủi toàn bộ nên tôi hỏi anh :"Tại sao không nói trước khi đặt bút ký vào thỏa thuận?". Tôi không còn lời nào để nói nữa. Thật buồn.

Anh càng ngày càng tìm mọi cách để ko phải làm việc cùng với tôi có lẽ bởi tôi đang cố gắng quên anh và anh cũng đang giúp tôi để làm điều này. Tôi cảm ơn và chỉ nhận thấy sự đơn độc lớn dần trong tôi và tôi thấy không muốn gặp bất kỳ ai nữa. Tôi đã có lịch để không có thời gian rỗi nữa rồi. Buổi trưa tôi đi bơi cùng bạn bè. Buổi chiều về ít nhất có 2 ngày tôi đi tập yoga và sau này sẽ còn lại 5 buổi để tôi có việc khác để làm. Vậy là từ T5 là tôi không có nhiều thời gian và tôi sẽ dành thời gian cho bản thân tôi nhiều hơn. Tôi thấy buồn mà cũng chẳng có ý định cải thiện điều đó.

Một tháng chỉ có ít nhất 1 ngày tôi đi cùng với anh đi lễ và vì thế nên tôi thấy cũng thoải mái không có vấn đề gì phải quan tâm nữa. Và nếu trong trường hợp anh không đi thì chỉ còn có tôi đi mà thôi và điều này lại quay trở về những tháng ngày chưa biết anh. Vậy cũng tốt. Tôi sẽ tập cho mình thói quen này. Tôi sẽ quen dần với suy nghĩ anh ko tồn tại trong cuộc đời tôi.

Cô độc

Một ngày không có nhiều thời gian dành cho suy nghĩ về cá nhân về cuộc đời nhưng khi chiều về mọi việc đã xong xuôi, mọi người đi về hết, anh thì rời xưởng ngay khi vừa xong việc. Sự cô độc tràn ngập tâm hồn tôi. Ngày trước, chỉ cách đây 1 năm thôi đi đâu làm gì bao giờ anh cũng ở bên cho tới khi tôi về tới nhà bình yên. Anh là người chưa xa tôi kể từ khi khởi sự. Ngày đó anh cũng cô độc lắm, người thân thì có đây mà lại không có vì anh về nhà mà cứ như về nhà người lạ. Anh về cùng không nói chuyện với ai, cũng không ăn cơm cùng với mọi người bởi chính sự tự ái của anh. Ngày đó, cô vợ của anh bây giờ cũng chẳng giúp gì được cho anh chưa kể tới lúc anh còn phải cho tiền để sống. Ngày đó anh luôn là người tìm tới tôi mỗi lúc cô độc. Có khi vừa về tới nhà không chịu nổi không khí trong gia đình anh lại liên lạc với tôi và dù rất mệt nhưng chiều anh nên tôi vẫn ra ngoài ngồi uống nước với anh. Sau rồi chuyện này thường xảy ra nhiều tới nỗi tôi chẳng để ý xem chuyện gì xảy ra với gia đình anh nữa. Và chỉ càng gần về cuối năm thì thấy anh có hiện tượng lạ, tôi cũng đã không để ý về kế hoạch cưới vợ của anh để rồi tôi vẫn hết lòng vì anh còn anh thì .....

Đến bây giờ chẳng còn gì để nói với anh nhưng anh nói với tôi là anh sợ những câu nói của tôi, anh sợ những ẩn ý trong câu nói của tôi và vì thế anh phải tránh mặt tôi và anh lại đi tìm thú vui với những cô bạn gái khác. Tôi đến thời điểm này cũng chẳng còn gì phải lưu luyến nhưng mỗi khi nhìn anh tôi lại thấy một sự uất ức trong suy nghĩ. Tôi cố gắng không nghĩ tới anh bởi sự phản bội một cách trắng trợn. Giá như anh nói được một câu tử tế, giá như đừng có phụ tình đến tàn nhẫn như vậy thì chắc tôi sẽ tôn trọng anh nhiều bởi những gì anh đang làm nhưng thật tình anh đang phải rất cố gắng đển làm cho đúng những lời anh hứa với tôi. Tôi biết nếu với tính cách của anh mà chưa bỏ đi mới là chuyện lạ. Tôi biết anh cũng hết lòng vì tôi nhưng tôi vẫn rất buồn bởi anh đã phụ lòng tin của tôi. Giờ đây tôi sẽ lại đơn độc một mình như ngày chưa biết anh vậy.

Cô độc, người lữ bộ hành lại một mình mệt mỏi đi trên con đường. Không có người thân thuộc, không có bạn bè chỉ có niềm tin vào chính bản thân mình. Người lữ bộ hành không còn cảm thấy có niềm tin vào cuộc sống, hay ai khác nữa. Người lữ bộ hành đã từng tin rằng cuộc đời này vẫn có người tốt nhưng tới bây giờ thì nhận ra là không hoàn toàn vậy. Sự cô độc lại vẫn hoàn cô độc.

Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2009

Lang thang ngày nghỉ

Hôm nay vẫn được nghỉ, quả cũng thật là thích khi không phải làm gì. Đến trưa tôi mới nhớ ra là hôm nay mọi người qua để sửa máy vậy nên tôi gọi điện để mua cái gì đó cho anh. Được biết mọi người vẫn đang sửa máy chưa xong nên tôi đi sang xưởng. Sang tới nơi tôi cũng ngạc nhiên bởi thấy cô nhân viên xin nghỉ nhưng vẫn làm. Hóa ra cô bé làm hết hợp đồng thì xin nghỉ luôn thể. OK. Cũng tiếc cô bé này bởi tính cách làm việc chu đáo. Tôi đã có dự định đào tạo nó trở thành kỹ thuật viên. Nhưng thôi, nhân sự là bài toán của mọi công ty nên không có gì lạ cả. Rồi tôi quyết định cho mọi người làm buổi chiều và tưởng anh vẫn sẽ làm cùng vì anh đề nghị cho mọi người làm nhưng hóa ra không phải anh đi với bạn anh nên tôi cho mọi người làm hết phần công việc còn lại.

Về tôi có liên lạc với anh và nhận ra xe anh ở một quán cà phê gần công ty, tôi thấy hơi buồn một chút nhưng rồi sau thấy vui khi có quyết định lang thang. Cảm giác đó vẫn hiện hữu và thích thú bởi được tự cảm nhận cái không gian yên tĩnh của ngày nghỉ. Đi qua nhà Hát lớn, dọc đường Tràng Tiền tôi nhớ phải ghé qua quán sách quen để mua một cuốn sách :"Tâm & Kế người Do Thái". Thói quen mua sách & đọc sách đã cho tôi những khoảng thời gian lang thang ngắm những cuốn sách trong các hiệu sách. Mua nhiều thành quen nên khi tôi xuất hiện đã nhận được nụ cười chào hỏi của bà chủ quán. Đứng lặng lẽ đọc sách, tìm những cuốn sách mình quan tâm. Càng ngày tôi đọc tiểu thuyết rất ít, hay đọc những cuốn mang tính nghiên cứu có lẽ bởi cuộc sống cho tôi thấy nhiều điều không giống tiểu thuyết nên tôi không đọc nữa. Số lượng người mua sách cũng rất nhiều. Đúng là văn hóa đọc vẫn được mọi người quan tâm. Mỗi người một vẻ, thấy vui vui. Mọi người vừa mua vừa hỏi nhau. Tôi nhớ một mối quan hệ của tôi với một cô bé cũng xuất phát từ việc không biết nên hỏi thăm để mua được cuốn sách ưng ý. Tôi nhận ra hình như tôi rất thích biết nhiều nên tôi đọc cũng nhiều nhưng hình như không chú tâm lắm. Tôi thích là khi cần thì tôi phải có sách tham chiếu ngay. Kể cũng vui vui, một thói quen của gia đình nhà tôi. Tôi có một mơ ước có một phòng sách cho riêng mình mà không hiểu có làm được không nhỉ. Tôi thích làm được điều đó. Có lẽ tôi sẽ đề nghị làm điều này mới được bởi tôi vẫn thích được làm về sách. Không hiểu có thành công không khi làm điều này nhỉ?

Vậy là kỳ nghỉ đã kết thúc để có hàng và tránh thiếu hàng do thiếu nhân sự nên tôi đã quyết định mai đi làm và lại vào guồng công việc rồi. Thật là mệt nhỉ. Thôi đi đọc sách đây. Có một buổi tối rất lặng lẽ không ai quấy rầy cả. Cũng thấy vui vui.

Anh và Tôi

Lại phải đối diện với suy nghĩ về anh để rồi có những quyết định cho riêng mình. Anh không quên được tôi và tôi cũng vậy nhưng cả hai đã có những buổi nói chuyện và anh thì vẫn vậy, sự đa tình và bất cần vẫn tồn tại trong anh. Giá mà anh có sự chỉnh chu nhỉ chắc tôi sẽ yên tâm hơn. Cuộc đời thật kỳ lạ khi mà cả tôi và anh đã biết rất rõ mình phải làm gì. Tôi thấy thật bình thản nhìn thấy anh lại tiếp tục gọi điện, buôn chuyện và gặp gỡ với những cô bạn gái khác. Tôi thấy rất thanh thản bởi người mà cần quan tâm tới anh bây giờ là vợ anh mà.

Tuy nhiên, trong sâu thẳm tôi nhận ra 1 điều anh đang lẩn tránh chính bản thân anh. Anh không yêu vợ, anh đi công tác liên miên, anh gần như kể từ khi cưới anh không dành thời gian cho vợ, 2 vợ chồng chưa có 1 lần sóng bước bên nhau thì phải. Tôi thấy không lạ vì anh cũng đã nói cho tôi về điều đó. Chỉ có tôi thấy cay cay mũi bởi nếu ko yêu vợ vì sao phải khổ vậy nhỉ. Anh nghiệt ngã với chính bản thân mình và những người quanh anh. Anh thường nói với tôi : "Yêu công việc chính bởi vì thế đấy". Anh như người của thế giới xa lạ, anh đã có lần nói với tôi là anh không mơ thấy anh về già. Hay anh đã có lần nói với tôi : "Nếu may mắn anh có hậu duệ thì em hãy để mắt tới chúng nhé". Lời nói của anh như một lời trăng trối điều gì đó. Anh luôn kể cho tôi những giấc mơ kỳ lạ, những giấc mơ về người bạn thân đã mất của anh về hỏi anh. Anh kể cho tôi nghe những suy nghĩ của anh và gần đây nhất anh nói :"Anh ân hận là chưa làm cho công ty phát triển được như mong muốn". Anh đang hết sức nỗ lực và tôi có một cái cảm giác sinh lực của anh như càng ngày càng cạn đi kể từ sau cuộc hôn nhân của anh. Tôi không bao giờ tìm hiểu vì sao anh phải lấy người phụ nữ đó nhưng tôi rất hiểu cảm giác của anh. Tôi đã có lần hỏi anh vì sao phải đày đọa mình khổ vậy nhưng anh không trả lời.

Tôi đã ép mình được không liên lạc, không gọi điện và giờ đây ngoại trừ là công việc, tôi đã ko còn liên lạc mỗi khi tôi trống trải nữa. Tôi cũng đã thẳng thắn với anh rằng trước đây làm bất cứ điều gì tôi cũng nghĩ cho anh nhưng giờ đây thì tôi đã nghĩ cho tôi. Tôi biết anh buồn bởi anh đã quen với sự quan tâm của tôi mà. Đành vậy chứ biết làm sao. Tôi ngắm anh lúc anh trò chuyện hay làm việc với mọi người tôi cũng tự hỏi vì sao anh lại như vậy? Vì sao lại tự hủy hoại niềm vui của mình và điều anh đã thú nhận với tôi là anh không vượt qua được chính bản thân mình. Vậy thì tôi chịu không có cách gì giúp anh được.

Anh à, thật lòng tới bây giờ em vẫn không hiểu vì sao anh phải vậy nhỉ. Anh luôn lẩn tránh không dám đối diện với sự thật và điều đó đã khiến anh không thoát khỏi được vòng luẩn quẩn. Đã có lần em nói với anh :"Cuộc đời là của mình vì sao lại phải khổ vậy chứ". Còn anh thì mỗi lần như vậy anh đều cho là em nói linh tinh. Nhưng thử nhìn anh xem, ngày nghỉ thường thì người ta rất sung sướng được đi với vợ tới chỗ này chỗ kia, còn anh thì sao? Không về nhà bố mẹ thì đi công tác hoặc tụ tập với mấy người bạn hoặc gặp gỡ mấy cô bạn gái. Liệu sẽ tồn tại được bao lâu với niềm hạnh phúc không có. Anh cũng nói với em là vợ anh không được làm anh khó chịu, làm khó chịu là anh đi luôn. "Chồng bát còn có khi xô" chuyện gia đình mà không có chuyện gì xảy ra mới là lạ. Vậy anh có đi mãi được không? Tình yêu với vợ không có, không có cảm xúc bên vợ. Và một điều nữa anh còn không thể làm cùng vợ trong công việc mặc dù em biết anh đang chuẩn bị mọi việc để vợ anh điều hành công ty của anh. Anh chia sẻ thông tin với em nhưng em cũng hiểu cuộc sống của anh đầy sự ngột ngạt. Và để rồi em không hiểu sức chịu đựng của con người đến bao giờ nhỉ? Anh khổ, vợ anh sẽ khổ còn em cũng sẽ không cảm thấy hạnh phúc gì. Anh đã làm mọi việc để em khổ trong suốt thời gian qua thì đến bây giờ em thấy em vẫn được hạnh phúc hơn anh đấy. Thật buồn cho anh khi anh không xác định được cuộc đời mình cần cái gì. Anh đã có lần trách em là sao không nói với anh và đã biết anh vậy sao không nói với anh. Cay đắng nhỉ anh là đàn ông mà anh không biết mình cần cái gì sao? Tệ nhỉ.

Vậy là qua tiếp một ngày và tôi đã bắt đầu trở lại những ngày trước đây không anh rồi. Các thói quen không có anh lại xuất hiện. Chỉ có một việc, công việc càng ngày càng nhiều và vất vả quá nên tôi đang tìm hướng để thoát ra khỏi cái ngõ cụt này. Những người mà tôi tin đều không còn nên tôi chỉ còn biết tự tìm hướng thoát khác vậy mà chưa có. Làm sao đây????

Thứ Sáu, 1 tháng 5, 2009

Hà nội kỳ nghỉ lễ

Sáng nay bước chân ra đường, sự tĩnh lặng của đường phố, thiếu mất sự ồn ào náo nhiệt của sự đông đúc thường lệ. Tôi tìm thấy không khí ngày Tết, không ai tất bật, vội vàng. Số lượng xe cộ giảm trông thấy. Cái không khí se lạnh của tiết trời tháng 5 khiến ai cũng thấy lạ nhưng người đi chơi thì thật thích bởi không bị hun trong không khí nóng nực. Hôm nay nghỉ lễ, để tránh nơi ồn ào náo nhiệt, tôi không có dự định đi nghỉ như bao gia đình khác mà quyết định ở nhà và đi chùa. Dự định của tôi được nhiệt liệt hưởng ứng và tôi đã đi chùa. Thật lâu rồi tôi mới quay lại chùa Thầy, một ngôi chùa nhỏ ở Quốc Oai - Hà Tây. Đường gần nên chúng tôi không vội vã, cứ từ từ đi và vì thế đến nơi vào gần trưa. Không gian không quá ồn ào, đông đúc.

Vào tới nơi, chúng tôi vào một quán ngay chân núi Sài Sơn và nhờ cụ bán hàng đi mua mấy thứ linh tinh mà ở hàng cụ không có. Chúng tôi ngồi nghỉ và leo lên chùa. Chùa nhỏ có không gian tĩnh lặng, chúng tôi sắp lễ vào Tam bảo và đi khắp nơi lễ sau đó là ngắm kiến trúc của chùa. Thật nhẹ nhàng và dễ chịu. Tôi tìm lại sự bình yên, tĩnh lặng trong suy nghĩ. Thật lâu rồi tôi không đi đâu mà chỉ chăm chăm cho công việc, thật vui và kỳ lạ dường như mọi ưu phiền đã được gột sạch ở đâu đó. Tôi thấy nhẹ nhõm, thư thái. Có lẽ điều mà mọi người nói đi lễ và khi đi ra mọi sự ưu phiền sẽ được gột sạch là đúng. Ít nhất là đang đúng với tôi ở thời điểm hiện tại. Và có lẽ mọi điều đã được tôi xác định xong thì phải. Dường như tôi là một con người mới và không còn là tôi nữa, tôi vui vẻ hơn, thoải mái hơn.