Anh đi lấy vợ ko một lời báo trước. Mọi việc tôi chỉ biết khi mọi việc đã dàn xếp xong tất cả. Tôi đau khổ đến tột cùng vì sự bạc tình của anh những cũng thật kỳ lạ anh bảo mọi việc là do gia đình sắp xếp không phải do anh. Rằng từ cái sai nọ nối tiếp cái sai kia, rằng mọi việc đã được sắp đặt toàn bộ. Anh vẫn dành thời gian của anh cho tôi, đến trước ngày anh đi lấy vợ anh cũng bảo rất yêu tôi nhưng theo anh thì vì 1 vài lý do mà anh phải đi lấy vợ. Tuy nhiên trong quá trình cuộc nói chuyện thì anh lại bảo :"em đã bao giờ nghĩ tới lúc anh cũng phải đi lấy vợ, em cũng phải đi lấy chồng không?". Anh bảo anh yêu tôi và đến thời điểm này anh ta vẫn yêu tôi. Tôi đã hỏi lại :"Anh cứ thử đi hỏi mọi người xem có người nào bỏ rơi người yêu đi lấy vợ mà lại không bảo vẫn yêu người bị bỏ rơi không???"
Anh đã yên lặng, một sự thật không thể chối cãi được phải không nào? Tôi ngắm anh đi lấy vợ và cay đắng hơn là tôi vẫn phải cười, vẫn phải nói không ai được biết. Tôi ko một lời phàn nàn bởi tôi đã nhìn thấy nước mắt của anh khóc, anh muốn có tôi ở bên mặc dù mọi nghĩa vụ và trách nhiệm thì anh không có với tôi. Tôi cay đắng nhận ra điều anh chỉ yêu bản thân anh thôi. Anh bảo mọi việc được bố trí sắp xếp nhưng hình như không phải tôi đã tĩnh tâm và nhớ lại từng sự kiện thì mọi việc đã được bố trí sắp xếp từ trong năm, từ khi tôi và anh vẫn đang rất thắm thiết. Và tôi biết nói gì đây. Mọi thứ đang ràng buộc trong công việc không thể nói bỏ là bỏ đi được ngay. Trời ạ, anh vẫn ngọt ngào bên tôi. Tôi ngắm anh vui với gia đình, làm tròn trách nhiệm của người chồng với chính người con gái mà tôi được biết đó là nhân viên cũ của anh. Tôi tự hỏi anh có bao giờ nghĩ mình là kẻ nhẫn tâm không? Anh có bao giờ tự hỏi anh đến với tôi chỉ với tính chất qua đường không? Vậy cần gì phải ngọt ngào đến vậy?
Thật vui và hơi nực cười. Cuối cùng thì tôi vẫn là kẻ cô độc, đi bộ hành một mình trên đường đời. Sự độc thân của tôi là vậy đó. Và tôi tự rút ra cho mình 1 bài học hình như ở trên đời càng ngày càng ít người tốt, càng ít người
Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2009
Độc thân
Liệu có ai muốn độc thân không? Chắc không bởi ai cũng muốn có 1 mái ấm gia đình và tôi cũng vậy. Tôi cũng có 1 khoảng thời gian rất hạnh phúc và rất vui bên người yêu của tôi. Anh dành cho tôi mọi thời gian của mình. Mưa hay nắng anh đều đến đón tôi. Tôi thấy thích thú ngắm anh làm việc và sự tinh nghịch của anh khi chúng tôi bên nhau. Khoảng thời gian đó vẫn thỉnh thoảng bị gợn lên bởi cô người yêu cũ của anh vẫn đến thăm anh. Tôi đã hỏi nhưng anh bảo tôi đó là người nhân viên cũ rất tốt với anh và luôn giúp anh trong những ngày khó khăn và bây giờ vẫn là người bạn tốt. Tôi tin anh một niềm tin tuyệt đối bởi tôi vẫn tin rằng "Nhất ngôn cửu đỉnh" của anh sẽ luôn là như vậy. Cuộc sống cũng thật vui bởi người yêu tôi nói vậy bởi anh rất yêu tôi. Nhưng thỉnh thoảng anh lại có những cuộc trò chuyện kỳ lạ, có hôm ngồi bên tôi thì anh trả lời điện thoại cho ai đó nói :"Anh đang trên đường về nhà" hay hôm ăn tất niên cùng tôi thì anh trả lời điện thoại và nói :"Anh đang ăn tất niên cùng cơ quan". Tôi chạnh lòng và dường như tôi đã hiểu dần dần điều gì đó. Cuộc đời quả là khó nắm bắt được sự thay đổi của con người.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét