Thứ Hai, 23 tháng 2, 2009

Mời cưới

Hôm nay anh cầm thiệp mời tôi đi dự đám cưới của anh. Mọi việc thật bình thường như bao đám cưới tôi đã nhận khác nhưng sao lần này lại vậy? Tôi đã cay đắng nhận thiếp cưới này và tôi nhận ra tôi thấy trống rỗng. Giá như không có sự ràng buộc thì tôi không bắt buộc phải dự đám cưới này nhưng điều mà tôi bắt buộc phải làm đó là : PHẢI ĐI DỰ ĐÁM CƯỚI NÀY. Tôi sẽ đối tốt với mọi người và tôi tin là ông trời chẳng lẽ lại hành tôi đến vậy. Mọi khi nhận thiếp cưới thì tôi vui mừng nhưng lần này nhận thiệp cưới thì tôi rớt nước mắt. Còn anh thì sao? Anh bảo tôi anh cũng trống rỗng như tôi nhưng ai người ta tin điều đó bây giờ. Nói ra thì thấy cũng buồn cười. Lời cuối cùng chúc nhau : "CHÚC MỪNG HẠNH PHÚC".

Tôi không biết đây là vui hay buồn nhưng tôi cũng được hiểu là con người ta đang làm như đang diễn một trò chơi. Tin anh thì thấy buồn cười bởi chuyện đùa như thật. Anh nói anh yêu tôi vẫn nói rất yêu tôi. Tôi vẫn nhắc lại điều tôi đã từng nói. Tôi hy vọng mọi việc sẽ tốt hơn. Anh nói hãy tin anh nói thật điều anh nói tôi hiểu vì sao anh nói vậy.
Một sự tra tấn tinh thần mà tôi bắt buộc phải vượt qua. Có ai thấu hiểu nỗi lòng của tôi rằng tôi bắt buộc phải cười, phải nói phải đi dự một đám cưới mà trong thâm tâm tôi không muốn đi. Tôi biết đó là 1 sự thử thách mà bắt buộc tôi phải vượt qua chính bản thân tôi. Tôi không biết phải nói ra với ai bây giờ. Ai sẽ giúp tôi bây giờ ?????

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét