Cuộc đời thật lạ. Anh là một người tàn nhẫn và là một người khó kiểm soát như anh đã nhận. Vì công việc nên chúng tôi ko có cách gì để tách ra được. Tôi rất muôn buông xuôi mọi việc vì sự tàn nhẫn tôi cứ phải nhìn thấy anh hàng ngày. Tôi có thể quên được anh nhưng phải có khoảng cách, không gian, thời gian và không có liên quan hay liên lạc gì. Nhưng trời ạ, công việc buộc tôi phải ở vào tình huống trớ trêu này. Tôi cố gắng hết mức còn anh thì khá là thản nhiên và tàn nhẫn đến lạnh lùng.
Tôi cũng không ngờ anh lại như vậy và tôi thấy chuyện như đùa. Bởi anh có thể thay đổi tâm tính trong 1 khoảnh khắc từ vui sang buồn từ tàn nhẫn sang rất tốt. Một người bạn đã bảo tôi :"anh ấy là nói chuyện có duyên và khéo đến không tin được. Vậy mà cũng có người con gái đồng ý lấy anh ấy à?". Tôi nghe xong thấy điều nhận xét đó quả đúng thế. Và tôi tự trách mình là tôi đã nhận thấy mọi điều đó, tôi là người có lý trí vậy mà sao tôi lại như vậy? Tại sao tôi lại để anh có thể đối xử với tôi vậy nhỉ. Tôi không hiểu anh nghĩ gì nhỉ ? Chắc với anh giờ này thì làm gì còn có tâm trí dành cho tôi nữa chứ. Anh phải dành trọn yêu thương cho người vợ yêu quý của mình. Nếu kể chuyện ra thì ai cũng phải thốt lên một câu là :"Sao lại có thể đối xử tàn nhẫn như vậy?". Mọi người đã khá ngỡ ngàng khi thấy trong cả năm qua, chúng tôi đi bên nhau ko rời dù trời mưa hay trời rét. Công việc khiến chúng tôi không rời nhau. Vậy mà sao quay ngoắt 180 độ trong vòng có 2 tháng. Trong 2 tháng qua, tôi vẫn phải cười phải nói phải làm mọi công việc đi bên nhau.
Mọi người có biết anh như thế nào ko? Lúc thì buồn, lúc thì vui, lúc thì cáu kỉnh. Mọi việc đổ lên tôi là người ko làm hại anh, không làm bất cứ điều gì. Tôi đang thử xem tôi có thể chịu đựng được tới đâu. Anh nói khá tàn nhẫn với tôi rằng :"Có những điều không thể làm khác được, xin lỗi em đã tin nhầm người rồi". Rồi những tin nhắn, những cuộc điện thoại mà với những lời nói, âm giọng tàn nhẫn anh nói :"Không sớm thì muộn chuyện này cũng phải xảy ra mà". Trời ạ, anh đâu có yêu tôi phải không? Điều này ai cũng nhận thấy khi toàn bộ câu chuyện tôi đưa ra nhưng quả là đàn ông khó lường, sự ngọt ngào, âu yếm khiến tôi hiểu tôi đang được yêu. Chuyện đùa như thật.
Lòng tin của tôi bị hủy hoại đến tàn nhẫn. Anh không thèm cả che giấu sự tàn nhẫn của mình. Anh thẳng thắn đến tàn nhẫn và tôi được hiểu mọi công việc chung sẽ được giải quyết để sau này chúng tôi có thể không phải nhìn thấy mặt nhau nữa. Tôi mong ngày đó đến gần thế không biết. Công việc thật tệ. Tôi ở vào tình trạng suy sụp kinh khủng nhưng rất may tôi vẫn duy trì được bình thường. Chỉ có một điều tôi biết rất rõ là tôi ngủ rất sớm khoảng 12.00 là tôi buồn ngủ và 5.00 sáng hôm sau tôi đã dậy rồi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét