Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2009

Lặng lẽ

Tôi lại ngồi một mình bên máy tính như ngày nào chưa quen anh. Ngày trước cũng ngồi bên máy tính tôi đã quen anh và rồi chúng tôi đã có thời gian dài bên nhau. Có những ngày vui có, buồn có những ngày tranh luận về quan điểm, về phương pháp làm việc về chiến lược phát triển, về cách giải quyết những vấn đề phát sinh ngoài dự kiến. Không hiểu sao mặc dù cãi nhau rất nhiều nhưng sau mỗi lần như vậy chúng tôi hiểu nhau hơn, nhường nhịn và thương nhau nhiều hơn. Có những việc ko ai nói ra bao giờ nhưng cả 2 đều biết là chúng tôi phải nỗ lực thì mới thành công được.

Công việc đang bộn bề cần giải quyết thì sự việc xảy ra. Tôi không tin nổi là vì sao tôi lại phải chịu nỗi đau quá sức như vậy. Tôi đã rất cố gắng để làm việc bình thường. Tôi đã phải nói với anh là nếu ko vì mục đích chung thì tôi ko thể gắng gượng được, tôi ko muốn làm nữa và điều khiến tôi ko muốn làm nữa bởi tôi mất lòng tin. Thực lòng tôi chỉ muốn bỏ tất cả nhưng trời ơi làm sao bỏ được bây giờ. Bao nhiêu người đặt lòng tin ở tôi, bạn bè, người thân. Tôi phải làm sao đây? Tôi ngủ rất ít cố gắng nhưng chỉ ngủ được đến 4h00 sáng là tôi dậy. Tôi tìm mọi cách để thư giãn để nghĩ sang những việc khác nhưng tôi ko thể làm được. Tôi ko hiểu vì sao anh có thể tàn nhẫn vậy chứ? Việc nào đều có cách giải quyết tốt đẹp mà vậy sao anh có thể khiến tôi đau ko thốt lên lời trong khi vẫn phải có những nụ cười tươi tắn hàng ngày trước bao nhiêu người. Ai cũng bảo tôi có nụ cười đẹp có lẽ nhờ vậy mà tôi đã che được nổi đau khủng hoảng trong tim. Ai có thể nghĩ được tôi điềm nhiên đi dự đám cưới của người yêu tôi, người nói yêu tôi hết lòng. Người nói rằng tôi là người duy nhất cho anh động lực để phấn đấu. Trời ơi, tôi phải làm sao bây giờ?? Tôi thèm được ngủ 1 giấc khi thức dậy thì ko phải nhìn thấy gia đình của anh, ko phải nhìn thấy anh. Vậy mà bây giờ tôi phải nhìn thấy anh hàng ngày. Vẫn phải cười nói, phải động viên để anh làm việc vì tôi ở vào vị trí mà phải làm những công việc đó. Ông trời trớ trêu nhỉ. Tôi sẽ phải làm gì bây giờ?

Thời gian này tôi ko để tôi rảnh rỗi 1 chút nào. Lúc nào tôi cũng nghĩ ra việc để làm và có lẽ nhờ vậy nên tôi thoát khỏi phải nhớ tới anh. Phải nghĩ tới những gì anh nói mà ko làm được. Nếu chỉ đơn thuần nói thôi thì dễ biết bao phải không anh? Tôi thấy buồn thế.

Cái không gian tĩnh lặng lại bao vây lấy tôi và khiến tôi hiểu tôi sẽ chỉ có 1 mình thôi và sẽ ko bao giờ có ai ở bên tôi cả. Có vui hơn ko vậy nhỉ? Hy vọng tôi sẽ coi anh như 1 người xa lạ, 1 người đồng nghiệp thực thụ. Với cá tính của tôi chắc sẽ làm được thôi nhưng với anh thì sao nhỉ người đàn ông tham lam?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét