Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2009

Lặng lẽ

Tôi lại ngồi một mình bên máy tính như ngày nào chưa quen anh. Ngày trước cũng ngồi bên máy tính tôi đã quen anh và rồi chúng tôi đã có thời gian dài bên nhau. Có những ngày vui có, buồn có những ngày tranh luận về quan điểm, về phương pháp làm việc về chiến lược phát triển, về cách giải quyết những vấn đề phát sinh ngoài dự kiến. Không hiểu sao mặc dù cãi nhau rất nhiều nhưng sau mỗi lần như vậy chúng tôi hiểu nhau hơn, nhường nhịn và thương nhau nhiều hơn. Có những việc ko ai nói ra bao giờ nhưng cả 2 đều biết là chúng tôi phải nỗ lực thì mới thành công được.

Công việc đang bộn bề cần giải quyết thì sự việc xảy ra. Tôi không tin nổi là vì sao tôi lại phải chịu nỗi đau quá sức như vậy. Tôi đã rất cố gắng để làm việc bình thường. Tôi đã phải nói với anh là nếu ko vì mục đích chung thì tôi ko thể gắng gượng được, tôi ko muốn làm nữa và điều khiến tôi ko muốn làm nữa bởi tôi mất lòng tin. Thực lòng tôi chỉ muốn bỏ tất cả nhưng trời ơi làm sao bỏ được bây giờ. Bao nhiêu người đặt lòng tin ở tôi, bạn bè, người thân. Tôi phải làm sao đây? Tôi ngủ rất ít cố gắng nhưng chỉ ngủ được đến 4h00 sáng là tôi dậy. Tôi tìm mọi cách để thư giãn để nghĩ sang những việc khác nhưng tôi ko thể làm được. Tôi ko hiểu vì sao anh có thể tàn nhẫn vậy chứ? Việc nào đều có cách giải quyết tốt đẹp mà vậy sao anh có thể khiến tôi đau ko thốt lên lời trong khi vẫn phải có những nụ cười tươi tắn hàng ngày trước bao nhiêu người. Ai cũng bảo tôi có nụ cười đẹp có lẽ nhờ vậy mà tôi đã che được nổi đau khủng hoảng trong tim. Ai có thể nghĩ được tôi điềm nhiên đi dự đám cưới của người yêu tôi, người nói yêu tôi hết lòng. Người nói rằng tôi là người duy nhất cho anh động lực để phấn đấu. Trời ơi, tôi phải làm sao bây giờ?? Tôi thèm được ngủ 1 giấc khi thức dậy thì ko phải nhìn thấy gia đình của anh, ko phải nhìn thấy anh. Vậy mà bây giờ tôi phải nhìn thấy anh hàng ngày. Vẫn phải cười nói, phải động viên để anh làm việc vì tôi ở vào vị trí mà phải làm những công việc đó. Ông trời trớ trêu nhỉ. Tôi sẽ phải làm gì bây giờ?

Thời gian này tôi ko để tôi rảnh rỗi 1 chút nào. Lúc nào tôi cũng nghĩ ra việc để làm và có lẽ nhờ vậy nên tôi thoát khỏi phải nhớ tới anh. Phải nghĩ tới những gì anh nói mà ko làm được. Nếu chỉ đơn thuần nói thôi thì dễ biết bao phải không anh? Tôi thấy buồn thế.

Cái không gian tĩnh lặng lại bao vây lấy tôi và khiến tôi hiểu tôi sẽ chỉ có 1 mình thôi và sẽ ko bao giờ có ai ở bên tôi cả. Có vui hơn ko vậy nhỉ? Hy vọng tôi sẽ coi anh như 1 người xa lạ, 1 người đồng nghiệp thực thụ. Với cá tính của tôi chắc sẽ làm được thôi nhưng với anh thì sao nhỉ người đàn ông tham lam?

Thứ Năm, 26 tháng 2, 2009

Dự đám cưới của anh

Tôi đã đi dự một đám cưới thật buồn. Vì sao lại vậy, tôi ko hiểu tôi thấy sự tạm bợ, ai cũng có vẻ hồ hởi vậy mà cái sự tạm bợ thể hiện cái phông, từ cách đón tiếp, tổ chức. Chỉ có mỗi hình như bù lại là cái mâm cỗ có vẻ đầy đặn, cái cổ của cô dâu đeo đầy vàng. Tôi vào được xếp ở vị trí khá trịnh trọng cùng với mọi người. Một bàn ăn mà chú rể cô dâu đều có vẻ ko muốn ngồi vào cùng vậy mà vì lẽ bắt buộc mà cô dâu cũng phải ngồi vào cùng và cả hai chỉ đợi lúc nâng ly chúc mừng xong thì vội vàng xin đi mâm khác. Tự nhiên cái buồn trong tôi không thấy còn nữa. Tôi không hiểu liệu một đám cưới như vậy thì cuộc sống chung có vui không? Điều này khó đoán biết được vì tôi cũng đã đi dự nhiều đám cưới của các bạn tôi, những đám cưới to, vui vẻ trông cả 2 gia đình hồ hởi, tay bắt mặt mừng nhưng rồi chỉ sống bên nhau có chưa đầy 6 tháng, có người chưa đầy 14 tháng thì cũng lại chia tay nhau, nói xấu nhau. Có khi đám cưới này trông có vẻ lúi xùi thật đấy nhưng biết đâu sẽ lại tồn tại một cách hạnh phúc bên nhau trọn đời. Tôi đã nhận được điện thoại của anh trên đường đi đón dâu. Anh im lặng ko nói gì và tôi thì biết nói gì ngoài "CHÚC MỪNG HẠNH PHÚC". Tôi tự hỏi anh gọi cho tôi để làm gì nhỉ? Giễu cợt tôi à? hay là có hàm ý chia tay ? Lại một sự phán đoán mà chắc không có thật? Thôi hãy để yên mọi chuyện và tôi muốn có sự tĩnh tâm. Tôi ko muốn một điều gì khác ngoài xin 2 chữ "BÌNH YÊN".

Đêm qua tôi đọc 1 cuốn sách và nhận được 1 lời khuyên, an ủi : "Điều quan trọng không phải là những gì đang xảy ra với bạn, mà chính cách nhìn của bạn sẽ quyết định bạn hạnh phúc hay không". Có lẽ đúng bởi những chuyện đang xảy ra với tôi cũng chính là những chuyện tôi đều có thể thấy rõ. Và tôi đã hy vọng anh là người thực lòng với tôi mặc dù có khá nhiều sự kiện, câu nói cho tôi đã biết anh là con người như thế nào. Và điều tôi nghĩ là mình hãy đối tốt với mọi người cũng không mong chờ họ tốt lại với mình mà sẽ có người khác tốt lại với mình. Và khi tôi ngộ ra được điều này tôi đã rất nhẹ lòng. Nụ cười tươi trên môi tôi và tôi đi dự với tâm rất sáng. Thoải mái và không có gì gợn lên trong lòng. Vĩnh biệt một người bạn mà đã có một thời làm việc bên nhau thật trong sáng. Mọi chuyện coi như chuyện ngày hôm qua và hôm nay chỉ còn là những người đồng nghiệp. Chỉ tiếc một điều tôi mất đi một người bạn thật tốt và điều tôi phải làm đó là xếp gọn gàng mọi thứ lại và lần dở một trang mới cho cuộc sống của mình mà không phải bận tâm đến điều gì.

Thứ Tư, 25 tháng 2, 2009

"Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến"

Liệu tôi có làm được điều khó khăn này không? Tôi đã giữ được tâm tôi rất sáng, tôi làm gì tôi không nghĩ mọi người xấu với tôi. Vậy mà giờ đây tôi phải

Chớ trêu sự đời

Cuộc đời thật lạ. Anh là một người tàn nhẫn và là một người khó kiểm soát như anh đã nhận. Vì công việc nên chúng tôi ko có cách gì để tách ra được. Tôi rất muôn buông xuôi mọi việc vì sự tàn nhẫn tôi cứ phải nhìn thấy anh hàng ngày. Tôi có thể quên được anh nhưng phải có khoảng cách, không gian, thời gian và không có liên quan hay liên lạc gì. Nhưng trời ạ, công việc buộc tôi phải ở vào tình huống trớ trêu này. Tôi cố gắng hết mức còn anh thì khá là thản nhiên và tàn nhẫn đến lạnh lùng.

Tôi cũng không ngờ anh lại như vậy và tôi thấy chuyện như đùa. Bởi anh có thể thay đổi tâm tính trong 1 khoảnh khắc từ vui sang buồn từ tàn nhẫn sang rất tốt. Một người bạn đã bảo tôi :"anh ấy là nói chuyện có duyên và khéo đến không tin được. Vậy mà cũng có người con gái đồng ý lấy anh ấy à?". Tôi nghe xong thấy điều nhận xét đó quả đúng thế. Và tôi tự trách mình là tôi đã nhận thấy mọi điều đó, tôi là người có lý trí vậy mà sao tôi lại như vậy? Tại sao tôi lại để anh có thể đối xử với tôi vậy nhỉ. Tôi không hiểu anh nghĩ gì nhỉ ? Chắc với anh giờ này thì làm gì còn có tâm trí dành cho tôi nữa chứ. Anh phải dành trọn yêu thương cho người vợ yêu quý của mình. Nếu kể chuyện ra thì ai cũng phải thốt lên một câu là :"Sao lại có thể đối xử tàn nhẫn như vậy?". Mọi người đã khá ngỡ ngàng khi thấy trong cả năm qua, chúng tôi đi bên nhau ko rời dù trời mưa hay trời rét. Công việc khiến chúng tôi không rời nhau. Vậy mà sao quay ngoắt 180 độ trong vòng có 2 tháng. Trong 2 tháng qua, tôi vẫn phải cười phải nói phải làm mọi công việc đi bên nhau.
Mọi người có biết anh như thế nào ko? Lúc thì buồn, lúc thì vui, lúc thì cáu kỉnh. Mọi việc đổ lên tôi là người ko làm hại anh, không làm bất cứ điều gì. Tôi đang thử xem tôi có thể chịu đựng được tới đâu. Anh nói khá tàn nhẫn với tôi rằng :"Có những điều không thể làm khác được, xin lỗi em đã tin nhầm người rồi". Rồi những tin nhắn, những cuộc điện thoại mà với những lời nói, âm giọng tàn nhẫn anh nói :"Không sớm thì muộn chuyện này cũng phải xảy ra mà". Trời ạ, anh đâu có yêu tôi phải không? Điều này ai cũng nhận thấy khi toàn bộ câu chuyện tôi đưa ra nhưng quả là đàn ông khó lường, sự ngọt ngào, âu yếm khiến tôi hiểu tôi đang được yêu. Chuyện đùa như thật.
Lòng tin của tôi bị hủy hoại đến tàn nhẫn. Anh không thèm cả che giấu sự tàn nhẫn của mình. Anh thẳng thắn đến tàn nhẫn và tôi được hiểu mọi công việc chung sẽ được giải quyết để sau này chúng tôi có thể không phải nhìn thấy mặt nhau nữa. Tôi mong ngày đó đến gần thế không biết. Công việc thật tệ. Tôi ở vào tình trạng suy sụp kinh khủng nhưng rất may tôi vẫn duy trì được bình thường. Chỉ có một điều tôi biết rất rõ là tôi ngủ rất sớm khoảng 12.00 là tôi buồn ngủ và 5.00 sáng hôm sau tôi đã dậy rồi

Thứ Hai, 23 tháng 2, 2009

Mời cưới

Hôm nay anh cầm thiệp mời tôi đi dự đám cưới của anh. Mọi việc thật bình thường như bao đám cưới tôi đã nhận khác nhưng sao lần này lại vậy? Tôi đã cay đắng nhận thiếp cưới này và tôi nhận ra tôi thấy trống rỗng. Giá như không có sự ràng buộc thì tôi không bắt buộc phải dự đám cưới này nhưng điều mà tôi bắt buộc phải làm đó là : PHẢI ĐI DỰ ĐÁM CƯỚI NÀY. Tôi sẽ đối tốt với mọi người và tôi tin là ông trời chẳng lẽ lại hành tôi đến vậy. Mọi khi nhận thiếp cưới thì tôi vui mừng nhưng lần này nhận thiệp cưới thì tôi rớt nước mắt. Còn anh thì sao? Anh bảo tôi anh cũng trống rỗng như tôi nhưng ai người ta tin điều đó bây giờ. Nói ra thì thấy cũng buồn cười. Lời cuối cùng chúc nhau : "CHÚC MỪNG HẠNH PHÚC".

Tôi không biết đây là vui hay buồn nhưng tôi cũng được hiểu là con người ta đang làm như đang diễn một trò chơi. Tin anh thì thấy buồn cười bởi chuyện đùa như thật. Anh nói anh yêu tôi vẫn nói rất yêu tôi. Tôi vẫn nhắc lại điều tôi đã từng nói. Tôi hy vọng mọi việc sẽ tốt hơn. Anh nói hãy tin anh nói thật điều anh nói tôi hiểu vì sao anh nói vậy.
Một sự tra tấn tinh thần mà tôi bắt buộc phải vượt qua. Có ai thấu hiểu nỗi lòng của tôi rằng tôi bắt buộc phải cười, phải nói phải đi dự một đám cưới mà trong thâm tâm tôi không muốn đi. Tôi biết đó là 1 sự thử thách mà bắt buộc tôi phải vượt qua chính bản thân tôi. Tôi không biết phải nói ra với ai bây giờ. Ai sẽ giúp tôi bây giờ ?????

Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2009

Độc thân

Liệu có ai muốn độc thân không? Chắc không bởi ai cũng muốn có 1 mái ấm gia đình và tôi cũng vậy. Tôi cũng có 1 khoảng thời gian rất hạnh phúc và rất vui bên người yêu của tôi. Anh dành cho tôi mọi thời gian của mình. Mưa hay nắng anh đều đến đón tôi. Tôi thấy thích thú ngắm anh làm việc và sự tinh nghịch của anh khi chúng tôi bên nhau. Khoảng thời gian đó vẫn thỉnh thoảng bị gợn lên bởi cô người yêu cũ của anh vẫn đến thăm anh. Tôi đã hỏi nhưng anh bảo tôi đó là người nhân viên cũ rất tốt với anh và luôn giúp anh trong những ngày khó khăn và bây giờ vẫn là người bạn tốt. Tôi tin anh một niềm tin tuyệt đối bởi tôi vẫn tin rằng "Nhất ngôn cửu đỉnh" của anh sẽ luôn là như vậy. Cuộc sống cũng thật vui bởi người yêu tôi nói vậy bởi anh rất yêu tôi. Nhưng thỉnh thoảng anh lại có những cuộc trò chuyện kỳ lạ, có hôm ngồi bên tôi thì anh trả lời điện thoại cho ai đó nói :"Anh đang trên đường về nhà" hay hôm ăn tất niên cùng tôi thì anh trả lời điện thoại và nói :"Anh đang ăn tất niên cùng cơ quan". Tôi chạnh lòng và dường như tôi đã hiểu dần dần điều gì đó. Cuộc đời quả là khó nắm bắt được sự thay đổi của con người.

Anh đi lấy vợ ko một lời báo trước. Mọi việc tôi chỉ biết khi mọi việc đã dàn xếp xong tất cả. Tôi đau khổ đến tột cùng vì sự bạc tình của anh những cũng thật kỳ lạ anh bảo mọi việc là do gia đình sắp xếp không phải do anh. Rằng từ cái sai nọ nối tiếp cái sai kia, rằng mọi việc đã được sắp đặt toàn bộ. Anh vẫn dành thời gian của anh cho tôi, đến trước ngày anh đi lấy vợ anh cũng bảo rất yêu tôi nhưng theo anh thì vì 1 vài lý do mà anh phải đi lấy vợ. Tuy nhiên trong quá trình cuộc nói chuyện thì anh lại bảo :"em đã bao giờ nghĩ tới lúc anh cũng phải đi lấy vợ, em cũng phải đi lấy chồng không?". Anh bảo anh yêu tôi và đến thời điểm này anh ta vẫn yêu tôi. Tôi đã hỏi lại :"Anh cứ thử đi hỏi mọi người xem có người nào bỏ rơi người yêu đi lấy vợ mà lại không bảo vẫn yêu người bị bỏ rơi không???"

Anh đã yên lặng, một sự thật không thể chối cãi được phải không nào? Tôi ngắm anh đi lấy vợ và cay đắng hơn là tôi vẫn phải cười, vẫn phải nói không ai được biết. Tôi ko một lời phàn nàn bởi tôi đã nhìn thấy nước mắt của anh khóc, anh muốn có tôi ở bên mặc dù mọi nghĩa vụ và trách nhiệm thì anh không có với tôi. Tôi cay đắng nhận ra điều anh chỉ yêu bản thân anh thôi. Anh bảo mọi việc được bố trí sắp xếp nhưng hình như không phải tôi đã tĩnh tâm và nhớ lại từng sự kiện thì mọi việc đã được bố trí sắp xếp từ trong năm, từ khi tôi và anh vẫn đang rất thắm thiết. Và tôi biết nói gì đây. Mọi thứ đang ràng buộc trong công việc không thể nói bỏ là bỏ đi được ngay. Trời ạ, anh vẫn ngọt ngào bên tôi. Tôi ngắm anh vui với gia đình, làm tròn trách nhiệm của người chồng với chính người con gái mà tôi được biết đó là nhân viên cũ của anh. Tôi tự hỏi anh có bao giờ nghĩ mình là kẻ nhẫn tâm không? Anh có bao giờ tự hỏi anh đến với tôi chỉ với tính chất qua đường không? Vậy cần gì phải ngọt ngào đến vậy?

Thật vui và hơi nực cười. Cuối cùng thì tôi vẫn là kẻ cô độc, đi bộ hành một mình trên đường đời. Sự độc thân của tôi là vậy đó. Và tôi tự rút ra cho mình 1 bài học hình như ở trên đời càng ngày càng ít người tốt, càng ít người