Thứ Sáu, 27 tháng 2, 2009
Lặng lẽ
Công việc đang bộn bề cần giải quyết thì sự việc xảy ra. Tôi không tin nổi là vì sao tôi lại phải chịu nỗi đau quá sức như vậy. Tôi đã rất cố gắng để làm việc bình thường. Tôi đã phải nói với anh là nếu ko vì mục đích chung thì tôi ko thể gắng gượng được, tôi ko muốn làm nữa và điều khiến tôi ko muốn làm nữa bởi tôi mất lòng tin. Thực lòng tôi chỉ muốn bỏ tất cả nhưng trời ơi làm sao bỏ được bây giờ. Bao nhiêu người đặt lòng tin ở tôi, bạn bè, người thân. Tôi phải làm sao đây? Tôi ngủ rất ít cố gắng nhưng chỉ ngủ được đến 4h00 sáng là tôi dậy. Tôi tìm mọi cách để thư giãn để nghĩ sang những việc khác nhưng tôi ko thể làm được. Tôi ko hiểu vì sao anh có thể tàn nhẫn vậy chứ? Việc nào đều có cách giải quyết tốt đẹp mà vậy sao anh có thể khiến tôi đau ko thốt lên lời trong khi vẫn phải có những nụ cười tươi tắn hàng ngày trước bao nhiêu người. Ai cũng bảo tôi có nụ cười đẹp có lẽ nhờ vậy mà tôi đã che được nổi đau khủng hoảng trong tim. Ai có thể nghĩ được tôi điềm nhiên đi dự đám cưới của người yêu tôi, người nói yêu tôi hết lòng. Người nói rằng tôi là người duy nhất cho anh động lực để phấn đấu. Trời ơi, tôi phải làm sao bây giờ?? Tôi thèm được ngủ 1 giấc khi thức dậy thì ko phải nhìn thấy gia đình của anh, ko phải nhìn thấy anh. Vậy mà bây giờ tôi phải nhìn thấy anh hàng ngày. Vẫn phải cười nói, phải động viên để anh làm việc vì tôi ở vào vị trí mà phải làm những công việc đó. Ông trời trớ trêu nhỉ. Tôi sẽ phải làm gì bây giờ?
Thời gian này tôi ko để tôi rảnh rỗi 1 chút nào. Lúc nào tôi cũng nghĩ ra việc để làm và có lẽ nhờ vậy nên tôi thoát khỏi phải nhớ tới anh. Phải nghĩ tới những gì anh nói mà ko làm được. Nếu chỉ đơn thuần nói thôi thì dễ biết bao phải không anh? Tôi thấy buồn thế.
Cái không gian tĩnh lặng lại bao vây lấy tôi và khiến tôi hiểu tôi sẽ chỉ có 1 mình thôi và sẽ ko bao giờ có ai ở bên tôi cả. Có vui hơn ko vậy nhỉ? Hy vọng tôi sẽ coi anh như 1 người xa lạ, 1 người đồng nghiệp thực thụ. Với cá tính của tôi chắc sẽ làm được thôi nhưng với anh thì sao nhỉ người đàn ông tham lam?
Thứ Năm, 26 tháng 2, 2009
Dự đám cưới của anh
Thứ Tư, 25 tháng 2, 2009
"Tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến"
Chớ trêu sự đời
Thứ Hai, 23 tháng 2, 2009
Mời cưới
Chủ Nhật, 22 tháng 2, 2009
Độc thân
Anh đi lấy vợ ko một lời báo trước. Mọi việc tôi chỉ biết khi mọi việc đã dàn xếp xong tất cả. Tôi đau khổ đến tột cùng vì sự bạc tình của anh những cũng thật kỳ lạ anh bảo mọi việc là do gia đình sắp xếp không phải do anh. Rằng từ cái sai nọ nối tiếp cái sai kia, rằng mọi việc đã được sắp đặt toàn bộ. Anh vẫn dành thời gian của anh cho tôi, đến trước ngày anh đi lấy vợ anh cũng bảo rất yêu tôi nhưng theo anh thì vì 1 vài lý do mà anh phải đi lấy vợ. Tuy nhiên trong quá trình cuộc nói chuyện thì anh lại bảo :"em đã bao giờ nghĩ tới lúc anh cũng phải đi lấy vợ, em cũng phải đi lấy chồng không?". Anh bảo anh yêu tôi và đến thời điểm này anh ta vẫn yêu tôi. Tôi đã hỏi lại :"Anh cứ thử đi hỏi mọi người xem có người nào bỏ rơi người yêu đi lấy vợ mà lại không bảo vẫn yêu người bị bỏ rơi không???"
Anh đã yên lặng, một sự thật không thể chối cãi được phải không nào? Tôi ngắm anh đi lấy vợ và cay đắng hơn là tôi vẫn phải cười, vẫn phải nói không ai được biết. Tôi ko một lời phàn nàn bởi tôi đã nhìn thấy nước mắt của anh khóc, anh muốn có tôi ở bên mặc dù mọi nghĩa vụ và trách nhiệm thì anh không có với tôi. Tôi cay đắng nhận ra điều anh chỉ yêu bản thân anh thôi. Anh bảo mọi việc được bố trí sắp xếp nhưng hình như không phải tôi đã tĩnh tâm và nhớ lại từng sự kiện thì mọi việc đã được bố trí sắp xếp từ trong năm, từ khi tôi và anh vẫn đang rất thắm thiết. Và tôi biết nói gì đây. Mọi thứ đang ràng buộc trong công việc không thể nói bỏ là bỏ đi được ngay. Trời ạ, anh vẫn ngọt ngào bên tôi. Tôi ngắm anh vui với gia đình, làm tròn trách nhiệm của người chồng với chính người con gái mà tôi được biết đó là nhân viên cũ của anh. Tôi tự hỏi anh có bao giờ nghĩ mình là kẻ nhẫn tâm không? Anh có bao giờ tự hỏi anh đến với tôi chỉ với tính chất qua đường không? Vậy cần gì phải ngọt ngào đến vậy?
Thật vui và hơi nực cười. Cuối cùng thì tôi vẫn là kẻ cô độc, đi bộ hành một mình trên đường đời. Sự độc thân của tôi là vậy đó. Và tôi tự rút ra cho mình 1 bài học hình như ở trên đời càng ngày càng ít người tốt, càng ít người