Thứ Ba, 26 tháng 10, 2010

Ngày ấy (phần 3)

Vào ngày 1.5.2008 khi mà mọi người được nghỉ thì chúng tôi sơn văn phòng, dọn dẹp để đưa bàn ghế về. Làm xong mệt lử bởi chỉ có 3 người gồm tôi, anh và 1 người bạn của anh dự định sẽ về hỗ trợ kinh doanh. Làm công việc có rất ít người nhưng tôi thấy khá vui bởi hình như ông trời thương chúng tôi và cho chúng tôi bắt đầu thuận mọi việc. Ngay từ đầu việc dự đình gây dựng lại công ty cũ không thành vậy là phải setup một pháp nhân mới, việc tìm tên, đặt tên là có vấn đế đề mãi rồi cũng ổn. Các giấy tờ pháp lý đã xong và chỉ trong đầu tháng 5 là pháp nhân mới sẽ hình thành. Công việc bắt đầu từ đầu tháng 5. Hàng ngày chúng tôi đến văn phòng rất sớm, hẹn lịch gặp với bên thiết kế logo, làm việc với bên vận tải, thiết kế hệ thống quản lý, tuyển dụng nhân sự, thiết kế bao bì, lấy mẫu & đi làm việc với các nhà cung cấp NVL... Công việc bận nhưng hình như ai cũng vui, công việc vẫn chưa ra nhưng tôi hiểu chúng tôi có 3 tháng và buộc phải thành công. Tôi rất bình thường bởi cho tới thời điểm này tôi không thấy điều gì có lẽ bởi nhờ tình yêu, sự chăm sóc chu đáo của anh bằng lời nói, suy nghĩ. Tôi làm việc quên ngày đêm, có lẽ có quá nhiều việc để làm và tôi rất tin là chúng tôi sẽ thành công.

Qua tháng 6, công việc có nhiều chuyện ko vui, khả năng có thêm tài chính bắt đầu phải lo & tôi đã lại tiếp tục lo để có tiếp tục 300 tr đưa vào trong lộ trình tài chính. Mẫu mới bắt đầu nhưng đăng ký tên mãi ko được do trùng tên với các nhãn hiệu khác. Buồn & bế tắc, tôi quyết định cho mọi người đi chơi. Chúng tôi đã có thời gian chơi thật vui & dễ chịu. Công việc tạm thời để sang một bên, tôi không thấy nhẹ nhõm và tôi biết đi về sẽ là thời điểm phải làm rất nhiều việc khác nhau. Đi về tới HN, chúng tôi đã quyết định một tên & đặt hàng để ra hàng vào tháng 8. Công việc ngập đầu nhưng tôi thấy có một điều gì đó khó nói. Tôi thấy anh chọn một người bạn để làm trưởng phòng kinh doanh và tôi ko tin là người đó có thể giúp anh. Và tôi ko nói ra nhưng rồi điều đó đã được thể hiện rất rõ ràng. Anh đề nghị bất kỳ điều gì tôi đều OK và tôi cho triển khai công việc đến tối đa. Tôi cho triển khai mọi công việc, tôi ko biết lý do vì sao tôi có cảm giác đó nhưng lúc nào tôi cũng ko muốn nói hết suy nghĩ của tôi với anh.

Tháng 8 ngày chúng tôi ra hàng đã ko xem & ko tính toán gì cả. Hàng về ngày 10.08 và ngày ra hàng là ngày 11.08 và là một ngày thất bại đầu tiên. Trong suốt một tuần kế đó, anh ko có phương án nào cả. Tôi vẫn cho nhập hàng tiếp, đầy kín hàng. Tôi ko nói gì và tôi dạy cho nhân viên tôi làm việc. Đến cuối tháng 8 anh đi công tác đến đầu tháng 9 chúng tôi giao hàng liên tục. Rất nhiều việc vui và ko vui trong suốt thời gian đó. Tôi đối mặt với đủ việc, từ việc lo tuyển dụng, lo giấy tờ pháp lý, đến việc lo vận tải. Thực sự là một khoảng thời gian đáng nhớ - tháng 9-10/2008. Rất nhiều chuyện đã xảy ra như ngập nước, nhân viên xin nghỉ việc.

Và trong 2 tháng anh giảiquyết xong toàn bộ số hàng trong kho nhưng tới lúc đó thì chúng tôi bị thiếu hàng. Vào mùa nên chúng tôi ko đặt được hàng. Đối mặt với việc ko có hàng kinh doanh thì làm gì đây. Cùng một lúc tôi bị thiếu tài chính và tôi đặt vấn đề mua máy về tự chạy. Nhưng đến khi xem máy móc lên tới gần 600 tr. Tôi dự kiến chỉ mua 01 máy và như vậy thì vừa nhưng một người bạn của tôi muốn join vào. Rất nhiều chuyện đau đầu và thực sự tôi không muốn join mà tìm việc khác để làm.


Ngày ấy (phần 2)

Thật lâu rồi tôi đã không ghi tiếp cuộc tình cay nghiệt của tôi. Tôi đã đọc lại phần I tôi ghi cách đây 1 năm ngày anh mới lấy vợ. Bây giờ tôi ghi lại tiếp những ngày kế tiếp của một thời đã qua. Ngày đó tôi đã yêu, yêu như chưa từng được yêu. Anh đưa tôi đi lang thang khắp nơi và tôi đã nghi ngờ về tuổi tác và tôi đã nhận ra sự không trung thực của anh. Tôi để xem tình trạng này như thế nào và rồi mọi việc tôi vẫn yêu anh, vẫn gọi anh là anh mặc dù đã rất nhiều lần tôi không lầm về cảm nhận của tôi. Cho tới T2/2008 sau Tết, tôi nghĩ là nên làm một cái gì đó và tôi đã nói chuyện với anh. Chúng tôi bắt đầu lên kế hoạch, anh không có cơ hội làm ở bất kỳ đâu bởi ở đâu anh cũng chỉ làm được không quá 3 tháng. Thời điểm đó của tôi cũng có nhiều trục trặc trong công việc và tôi thực sự cũng muốn cố gắng làm việc ở đó và tôi kiếm tiền để nuôi sống tôi và vực lại doanh nghiệp cũ của anh. OK. Vậy là chúng tôi rất hào hứng vạch ra kế hoạch làm việc. Tìm VP và tìm vốn. Anh đã làm quên ngày quên đêm. Tôi nhớ thời điểm đó hôm nào chúng tôi cũng ngồi ở quán cà phê để lên kế hoạch làm việc. Bắt đầu máy in & giấy tờ chuyển về để chuẩn bị làm pháp lý. Tôi ngồi bắt đầu suy nghĩ về vấn đề tài chính và thực sự tôi chưa biết làm cách nào để có tài chính bởi theo kế hoạch của anh thì chỉ cần khoảng 300 tr là OK. Tôi nghĩ không quá khó khăn để có khoản tiền này và lúc đó anh có trách nhiệm nặng nề đó là đi tìm nhà. Lên kế hoạch kinh doanh & nhiệm vụ của tôi là tìm các nguồn tài chính cùng với việc chuẩn bị các hệ thống quản lý. Những ngày đó thật vui. Tiền không có nhiều và chúng tôi đã tiết kiệm đến tối đa để có tiền. Tuy nhiên, anh là người không có đồng nào cả và hoàn toàn là bằng tiền của tôi. Những ngày đầu tiên chúng tôi thường xuyên ngồi ở quán cà phê bách khoa sau khi ăn cơm bụi ở gần đó. Hoặc những ngày nghỉ chúng tôi chui vào các quán cà phê wifi ở khu KIm Liên hoặc Lương Định Của ngồi để tìm làm gì? Tôi bắt đầu liên hệ với bạn bè, người thân để có thể làm vấn đề gì. Rồi anh quay lại vấn đề về thiết bị y tế. Sử dụng các mối quan hệ để xem có tham gia được không. Tôi quan sát cách anh quay lại các mối quan hệ, trong thâm tâm tôi không muốn nói về việc anh luôn vẽ ra một viễn cảnh hoành tráng với mọi người trong khi thực tế không có một cái gì chắc chắn cả. Tôi thực lòng không thích nhưng lần nào tôi thấy anh bảo tôi phải như vậy mới kinh doanh được. Tôi có lẽ không có kinh nghiệm trong kinh doanh nên tôi đã đồng ý và chủ yếu tôi im lặng để nghe anh ba hoa với mọi người. Công việc về thủ tục pháp lý được chúng tôi bắt đầu vào tháng ba với doanh nghiệp cũ của anh. Tuy nhiên do bị mắc về các báo cáo tài chính nên đành phải bỏ qua tạm thời không dựng lại bởi số tiền phạt lên tới mấy chục triệu. Tôi lúc đó đã tự hỏi vì sao một giám đốc mà lại như vậy nhưng có lẽ bởi đang yêu và quá tin anh nên tôi đã không đặt vấn đề này lên hàng đầu chưa kể trong thâm tâm lúc nào tôi cũng nghĩ là sẽ giúp anh vực lại doanh nghiệp này. Và điều này đã được tôi thực hiện ngay khi có tài chính đó là 10 tr được trích ra để nộp phạt cho anh. Rồi các khoản chi tiêu cho cá nhân anh : máy tính, điện thoại, quần áo để ít nhất anh đi ra ngoài là không thể không hoành tráng nếu muốn làm kinh doanh. Nói chung tôi rất nhớ những lúc đi mua đồ cho anh. Anh giống như 1 đứa trẻ được quà. Anh coi tôi như một quý nhân thì phải. Ngày đó anh dành cho tôi toàn bộ thời gian. Sáng anh đón tôi đi làm, trưa đón đi ăn cơm và chiều đón về bởi chúng tôi đúng là quá nhiều việc để làm mà thời gian đó tôi vẫn đang đi làm ở một chỗ khác nên tôi chỉ có thể tranh thủ được ngoài giờ nên chỉ có thể vậy mà thôi. Tôi không thấy mệt mỏi bởi hình như vừa được yêu, vừa công việc. Tôi thích được làm mà. Một ngày tôi làm phải tới 12 - 14 tiếng nhưng cũng thấy rất thoải mái. Tôi rất nhờ ngày đầu tiên tôi gặp vợ anh đó cũng là ngày tôi và anh đi xem được nơi để thuê văn phòng. Hôm đó là thứ 5 (25.04.2008) hội chợ hàng Thái để tìm cơ hội kinh doanh. Anh bảo đi hội chợ xong rồi sẽ đi xem một ngôi nhà để thuê làm VP. Tôi và anh đi xem khá nhiều mặt hàng nào nến, nào hàng gia dụng. Chúng tôi có xin cards, lấy thông tin để hy vọng có một tia sáng nào đó. Dù chưa có tia sáng nào đó tôi vẫn mua cho anh một thắt lưng và giờ đây nó đã biến mất còn tôi có mua một cái áo để mặc. Lúc mua xong đi qua một gian hàng mỹ phẩm thì anh có nói gặp một người bạn anh. Tôi nhìn cung cách thì có ngờ ngợ một điều gì đó nhưng bỏ qua bởi anh vẫn tỏ ra rất gần gũi tôi. Sau khi rời hội chợ khi chưa tìm được sẽ kinh doanh gì bởi chúng tôi đi hội chợ cũng là để tìm cơ hội kinh doanh mà. Theo kế hoạch thì ngày mai tiền sẽ về đến tài khoản và lúc đó chúng tôi sẽ có mấy trăm triêu để sử dụng đầu tiên. Và tối nay chúng tôi hy vọng sẽ xem được ngôi nhà vừa đăng tin ban chiều đó là chính chủ. Sau khi rời khỏi hội chợ chúng tôi đã đi đến gặp chị chủ nhà. Thực vui mừng chúng tôi chốt được ngày đến ký hợp đồng, chốt được giá và đặt cọc tiền luôn. Tôi thực sự vui bởi những gì ban đầu đặt ra tôi đã hoàn thành. Và về thủ tục pháp lý thì mọi người cũng hẹn tôi là đầu tháng 5 cũng xong. OK. Vậy là chủ nhật 27.04.2008 chúng tôi qua ký hợp đồng và sẽ chuyển đến vào ngày 02.05.2008. Tuy nhiên chúng tôi muốn dọn văn phòng, sơn lại và mua đồ. Thật vui cho những ngày chuẩn bị. Tôi và anh đi sắm đồ cho VP mới. Cái gì cũng mua rõ đẹp & đắt tiền để hoành tráng mà. Tôi thấy vui lắm và tôi cũng không nghĩ là có một ngày tôi đã ân hận cho quyết định này. Tôi làm cùng với anh, ăn cùng với anh. Có hôm anh về nhà rồi buồn gia đình lại alo cho tôi. Thực lòng tôi rất mệt nhưng thương anh nên tôi đã lại xuống để ngồi uống nước với anh. Tôi ngày đó có rất nhiều trục trặc trong công việc cơ quan nên tôi quyết định nghỉ việc và ra ngoài làm cùng anh luôn. Vậy là tự nhiên chúng tôi biết trước thời gian nghỉ việc của tôi và từ đó chúng tôi có kế hoạch rất rõ ràng để triển khai công việc. Mọi việc thật tuyệt.

Vậy là phần 2 - phần chuẩn bị cho những rủi ro của tôi bắt đầu và những sự nghiệt ngã đã bắt đầu. Tôi đã có những bước lo tài chính ngoạn mục và nói chung sự lạc quan của tôi vào tài làm thị trường của anh. Tôi tin là anh sẽ có thành công nếu ai đó đầu tư tài chính & cho anh cơ hội. Và vì nghĩ vậy nên tôi đã làm không nề hà. Phần 2 này tôi sẽ dừng đến khi chúng tôi tìm được văn phòng. và các phần kế tiếp tôi sẽ ghi về những lần đi mua đồ, thời gian xây dựng biểu mẫu, thời gian tìm mặt hàng kinh doanh.....

Thứ Hai, 25 tháng 10, 2010