Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

Sao ông trời kỳ lạ - làm việc thiện lần nào cũng bị nên oán nhỉ

Mấy ngày vừa qua tôi rất mệt vì lo việc sang cát cho bà và đưa ông về gần bà. Công việc rất mệt lại mang tính tâm linh. Tôi rất sợ bởi tôi không phải lo nhưng việc đó bao giờ vậy mà giờ đây tôi phải lo từ việc nhỏ đi xem thời gian, hướng, các mối quan hệ trong gia đình. Tôi buồn bởi những gì tôi dự đoán đã đúng như vậy. Tôi làm ở đây không hoàn toàn là trách nhiệm của tôi bởi của những người lớn trong gia đình nhưng buồn quá. Thôi không nói nữa vậy. Có vẻ số tôi làm ơn luôn nên oán thì phải. Tôi lặng lẽ ngồi ngẫm và điều thật kỳ lạ làm lễ tạ xong ra về thì trời mưa. Mọi người bảo tôi có lộc thì tôi hỏi chứ ko phải ông trời khóc thương à? Tôi không tin là ông trời cho tôi lộc bởi tôi thấy tôi có làm tốt tới đâu thì cũng toàn mắc oán nên chán rồi.

Trên đường về bạn trai tôi alo, chắc có lẽ bởi cả ngày ko thấy tôi online nên vậy. Tôi vẫn trả lời bình thường bởi lúc đó xung quanh tôi có mọi người. Về tới nhà tôi mệt ko mở miệng nên đi tắm và ngủ sớm. Đang thiu thiu, bạn tôi lại gọi tiếp hỏi thăm tình hình, tôi nói chưa được mấy câu lại nghe bài giáo huấn của bạn tôi. Tôi nghe phát chán không mở miệng vậy là im lặng hy vọng bạn tôi sẽ để toi ngủ. Và cuối cùng cầu được ước thấy, bạn tôi bỏ máy. Và có lẽ ko cần cầu bởi bạn tôi rất tiết kiệm điện thoại không dám nhắn tin hay gọi cho tôi lấy một cuộc điện thoại bởi vì tiếc tiền. Tôi thấy buồn ghê lắm nhưng có lẽ quen quá với cách anh đối xử với tôi nên chẳng thèm quan tâm xem anh đang làm gì, ở đâu, với ai nữa. Thôi kệ đi. Cuộc đời thật chán.

Cho tới hôm nay tôi đang chán và ko còn tin ai được nữa. Công việc thật tệ. Tôi làm và không còn hứng thú gì nữa. Thật vui bởi thấy mình làm chỉ đơn giản là kiếm sống hàng ngày và ko thấy nhu cầu làm việc. Tệ thật.

Tối nay tôi vừa chat với một cô bé cũng chán cuộc đời này và phát nguyện vào chùa. Cô bé này là người có tài, học giỏi và để rồi không tìm được cho mình một người hiểu mình và để rồi cuối cùng kết cục là vậy. Tôi thì không quan niệm là phải vào chùa mới là OK và tôi chỉ tâm niệm một điều mình làm để được nhàn tâm là OK. Chiều nay bạn trai tôi chat với tôi nhưng có vẻ như tôi ko còn tình cảm nên thấy tin tôi ko phản hồi. Cho tới khi bạn tôi bảo tôi là kênh kiệu, tôi lúc đó mới trả lời. Thực lòng tôi ko quan tâm nữa rồi mà nên tôi ko hỏi thăm và ko quan tâm xem bạn tôi đang làm gì. Tôi nói thẳng suy nghĩ của tôi rằng bạn tôi đối xử với tôi không bằng người bạn thân và hơn bạn bình thường 1 chút & như vậy thì bạn tôi sẽ nhận được cách đối xử của tôi như vậy & những việc quan trọng của tôi, tôi sẽ ko chia sẻ nữa. Vậy cũng xong. Tôi thấy nếu giờ này bạn tôi đã có người khác tôi cũng chẳng có gì làm lạ.

Còn người bạn cũ của tôi thì tôi dường như quên hoàn toàn sau nhưng tin nhắn xúc phạm và điều đó đã giúp tôi ko còn một chút ân tình nào với anh ta. Tôi ko quan tâm và cũng chẳng nhắc nhở gì tới những việc đã qua. Tôi đang cố gắng nốt những công việc còn đang dang dở và vì điều đó nên tôi thấy cũng thoải mái. Cho tới thời điểm này tôi và anh ta ko còn mối quan hệ cá nhân. Anh ta hiện tại đang sử dụng đồng vốn của tôi để kinh doanh và tôi ko tin là anh ta ko sử dụng nó để nuôi sống gia đình anh ta. Anh ta cũng chỉ nói giỏi thôi còn cũng "làm như mèo mửa". Với anh ta, tôi chỉ cần hoàn tất các khoản công nợ xong thì là tôi nhẹ nhàng sau đó tôi bán lại toàn bộ cổ phần cho ai muốn mua.