Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012
Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010
Sao ông trời kỳ lạ - làm việc thiện lần nào cũng bị nên oán nhỉ
Mấy ngày vừa qua tôi rất mệt vì lo việc sang cát cho bà và đưa ông về gần bà. Công việc rất mệt lại mang tính tâm linh. Tôi rất sợ bởi tôi không phải lo nhưng việc đó bao giờ vậy mà giờ đây tôi phải lo từ việc nhỏ đi xem thời gian, hướng, các mối quan hệ trong gia đình. Tôi buồn bởi những gì tôi dự đoán đã đúng như vậy. Tôi làm ở đây không hoàn toàn là trách nhiệm của tôi bởi của những người lớn trong gia đình nhưng buồn quá. Thôi không nói nữa vậy. Có vẻ số tôi làm ơn luôn nên oán thì phải. Tôi lặng lẽ ngồi ngẫm và điều thật kỳ lạ làm lễ tạ xong ra về thì trời mưa. Mọi người bảo tôi có lộc thì tôi hỏi chứ ko phải ông trời khóc thương à? Tôi không tin là ông trời cho tôi lộc bởi tôi thấy tôi có làm tốt tới đâu thì cũng toàn mắc oán nên chán rồi.
Trên đường về bạn trai tôi alo, chắc có lẽ bởi cả ngày ko thấy tôi online nên vậy. Tôi vẫn trả lời bình thường bởi lúc đó xung quanh tôi có mọi người. Về tới nhà tôi mệt ko mở miệng nên đi tắm và ngủ sớm. Đang thiu thiu, bạn tôi lại gọi tiếp hỏi thăm tình hình, tôi nói chưa được mấy câu lại nghe bài giáo huấn của bạn tôi. Tôi nghe phát chán không mở miệng vậy là im lặng hy vọng bạn tôi sẽ để toi ngủ. Và cuối cùng cầu được ước thấy, bạn tôi bỏ máy. Và có lẽ ko cần cầu bởi bạn tôi rất tiết kiệm điện thoại không dám nhắn tin hay gọi cho tôi lấy một cuộc điện thoại bởi vì tiếc tiền. Tôi thấy buồn ghê lắm nhưng có lẽ quen quá với cách anh đối xử với tôi nên chẳng thèm quan tâm xem anh đang làm gì, ở đâu, với ai nữa. Thôi kệ đi. Cuộc đời thật chán.
Cho tới hôm nay tôi đang chán và ko còn tin ai được nữa. Công việc thật tệ. Tôi làm và không còn hứng thú gì nữa. Thật vui bởi thấy mình làm chỉ đơn giản là kiếm sống hàng ngày và ko thấy nhu cầu làm việc. Tệ thật.
Tối nay tôi vừa chat với một cô bé cũng chán cuộc đời này và phát nguyện vào chùa. Cô bé này là người có tài, học giỏi và để rồi không tìm được cho mình một người hiểu mình và để rồi cuối cùng kết cục là vậy. Tôi thì không quan niệm là phải vào chùa mới là OK và tôi chỉ tâm niệm một điều mình làm để được nhàn tâm là OK. Chiều nay bạn trai tôi chat với tôi nhưng có vẻ như tôi ko còn tình cảm nên thấy tin tôi ko phản hồi. Cho tới khi bạn tôi bảo tôi là kênh kiệu, tôi lúc đó mới trả lời. Thực lòng tôi ko quan tâm nữa rồi mà nên tôi ko hỏi thăm và ko quan tâm xem bạn tôi đang làm gì. Tôi nói thẳng suy nghĩ của tôi rằng bạn tôi đối xử với tôi không bằng người bạn thân và hơn bạn bình thường 1 chút & như vậy thì bạn tôi sẽ nhận được cách đối xử của tôi như vậy & những việc quan trọng của tôi, tôi sẽ ko chia sẻ nữa. Vậy cũng xong. Tôi thấy nếu giờ này bạn tôi đã có người khác tôi cũng chẳng có gì làm lạ.
Còn người bạn cũ của tôi thì tôi dường như quên hoàn toàn sau nhưng tin nhắn xúc phạm và điều đó đã giúp tôi ko còn một chút ân tình nào với anh ta. Tôi ko quan tâm và cũng chẳng nhắc nhở gì tới những việc đã qua. Tôi đang cố gắng nốt những công việc còn đang dang dở và vì điều đó nên tôi thấy cũng thoải mái. Cho tới thời điểm này tôi và anh ta ko còn mối quan hệ cá nhân. Anh ta hiện tại đang sử dụng đồng vốn của tôi để kinh doanh và tôi ko tin là anh ta ko sử dụng nó để nuôi sống gia đình anh ta. Anh ta cũng chỉ nói giỏi thôi còn cũng "làm như mèo mửa". Với anh ta, tôi chỉ cần hoàn tất các khoản công nợ xong thì là tôi nhẹ nhàng sau đó tôi bán lại toàn bộ cổ phần cho ai muốn mua.
Thứ Ba, 26 tháng 10, 2010
Ngày ấy (phần 3)
Vào ngày 1.5.2008 khi mà mọi người được nghỉ thì chúng tôi sơn văn phòng, dọn dẹp để đưa bàn ghế về. Làm xong mệt lử bởi chỉ có 3 người gồm tôi, anh và 1 người bạn của anh dự định sẽ về hỗ trợ kinh doanh. Làm công việc có rất ít người nhưng tôi thấy khá vui bởi hình như ông trời thương chúng tôi và cho chúng tôi bắt đầu thuận mọi việc. Ngay từ đầu việc dự đình gây dựng lại công ty cũ không thành vậy là phải setup một pháp nhân mới, việc tìm tên, đặt tên là có vấn đế đề mãi rồi cũng ổn. Các giấy tờ pháp lý đã xong và chỉ trong đầu tháng 5 là pháp nhân mới sẽ hình thành. Công việc bắt đầu từ đầu tháng 5. Hàng ngày chúng tôi đến văn phòng rất sớm, hẹn lịch gặp với bên thiết kế logo, làm việc với bên vận tải, thiết kế hệ thống quản lý, tuyển dụng nhân sự, thiết kế bao bì, lấy mẫu & đi làm việc với các nhà cung cấp NVL... Công việc bận nhưng hình như ai cũng vui, công việc vẫn chưa ra nhưng tôi hiểu chúng tôi có 3 tháng và buộc phải thành công. Tôi rất bình thường bởi cho tới thời điểm này tôi không thấy điều gì có lẽ bởi nhờ tình yêu, sự chăm sóc chu đáo của anh bằng lời nói, suy nghĩ. Tôi làm việc quên ngày đêm, có lẽ có quá nhiều việc để làm và tôi rất tin là chúng tôi sẽ thành công.
Qua tháng 6, công việc có nhiều chuyện ko vui, khả năng có thêm tài chính bắt đầu phải lo & tôi đã lại tiếp tục lo để có tiếp tục 300 tr đưa vào trong lộ trình tài chính. Mẫu mới bắt đầu nhưng đăng ký tên mãi ko được do trùng tên với các nhãn hiệu khác. Buồn & bế tắc, tôi quyết định cho mọi người đi chơi. Chúng tôi đã có thời gian chơi thật vui & dễ chịu. Công việc tạm thời để sang một bên, tôi không thấy nhẹ nhõm và tôi biết đi về sẽ là thời điểm phải làm rất nhiều việc khác nhau. Đi về tới HN, chúng tôi đã quyết định một tên & đặt hàng để ra hàng vào tháng 8. Công việc ngập đầu nhưng tôi thấy có một điều gì đó khó nói. Tôi thấy anh chọn một người bạn để làm trưởng phòng kinh doanh và tôi ko tin là người đó có thể giúp anh. Và tôi ko nói ra nhưng rồi điều đó đã được thể hiện rất rõ ràng. Anh đề nghị bất kỳ điều gì tôi đều OK và tôi cho triển khai công việc đến tối đa. Tôi cho triển khai mọi công việc, tôi ko biết lý do vì sao tôi có cảm giác đó nhưng lúc nào tôi cũng ko muốn nói hết suy nghĩ của tôi với anh.
Tháng 8 ngày chúng tôi ra hàng đã ko xem & ko tính toán gì cả. Hàng về ngày 10.08 và ngày ra hàng là ngày 11.08 và là một ngày thất bại đầu tiên. Trong suốt một tuần kế đó, anh ko có phương án nào cả. Tôi vẫn cho nhập hàng tiếp, đầy kín hàng. Tôi ko nói gì và tôi dạy cho nhân viên tôi làm việc. Đến cuối tháng 8 anh đi công tác đến đầu tháng 9 chúng tôi giao hàng liên tục. Rất nhiều việc vui và ko vui trong suốt thời gian đó. Tôi đối mặt với đủ việc, từ việc lo tuyển dụng, lo giấy tờ pháp lý, đến việc lo vận tải. Thực sự là một khoảng thời gian đáng nhớ - tháng 9-10/2008. Rất nhiều chuyện đã xảy ra như ngập nước, nhân viên xin nghỉ việc.
Và trong 2 tháng anh giảiquyết xong toàn bộ số hàng trong kho nhưng tới lúc đó thì chúng tôi bị thiếu hàng. Vào mùa nên chúng tôi ko đặt được hàng. Đối mặt với việc ko có hàng kinh doanh thì làm gì đây. Cùng một lúc tôi bị thiếu tài chính và tôi đặt vấn đề mua máy về tự chạy. Nhưng đến khi xem máy móc lên tới gần 600 tr. Tôi dự kiến chỉ mua 01 máy và như vậy thì vừa nhưng một người bạn của tôi muốn join vào. Rất nhiều chuyện đau đầu và thực sự tôi không muốn join mà tìm việc khác để làm.
Đăng ký:
Nhận xét (Atom)